ĐỨC TIN NĂNG ĐỘNG
Tác giả: David Yonggi Cho
– Lời nói đầu
– Tựa
– Chương I : Thời kỳ phôi thai
– Chương II : Chiều hướng thứ tư
– Chương III : Sức mạnh sáng tạo của lời nói
– Chương IV : Lời sự sống Rhema
– Chương V : Trường phái của Anh-Rê
– Chương VI : Địa chỉ của Đức Chúa Trời.
Sau cuộc chiến tranh tại Triều Tiên, giữa tình thế chưa ổn định, tôi là một trong những người đấu tranh cho sự sống còn. Tuy nghèo, nhưng vẫn còn nghị lực, tôi tìm được vài công việc để sống qua ngày.
Một buổi chiều nọ, đang lúc làm công việc kèm trẻ, thình lình, tôi có cảm giác như nước từ lồng ngực trào lên. Miệng tôi đầy chất gì mằn mặn, tôi tưởng mình sắp ngộp.
Lúc há miệng ra, máu bắt đầu tuôn xối xả. Tôi cố gắng ngậm miệng lại, nhưng không được, máu ra cả mũi và miệng. Bao tử và lồng ngực tôi đầy những máu. Tôi choáng váng mặt mày và không còn biết gì nữa.
Khi tỉnh lại, tôi thấy mọi vật chung quanh dường như quay cuồng. Tôi vội vã về nhà.
Bấy giờ tôi mười chín tuổi, tôi đang chết dần.
CHÀNG TRẺ TUỔI KIA, HÃY VỀ NHÀ
Kinh hoàng trước cảnh tượng đó, cha mẹ tôi lập tức bán một số của cải để đưa tôi vào một bệnh viện nổi tiếng để điều trị. Các bác sĩ khám bệnh thật kỹ và định bệnh : Lao phổi nặng, không chữa trị được.
Nghe tin này, tôi thấy hy vọng sống của mình mong manh quá. Những mơ ước cho tương lai đã chấm dứt trước khi tôi có cơ hội để bắt đầu cuộc sống khỏe mạnh.
Thất vọng, tôi quay sang hỏi vị bác sĩ định bệnh cho tôi : “Thưa bác sĩ, bác sĩ không còn cách nào khác để giúp đỡ cho tôi sao ?” và tôi năn nỉ ông nhiều lời.
Cho đến bây giờ, câu trả lời của vị bác sĩ vẫn thường văng vẳng bên tai tôi : “ Không có cách nào cả, loại lao phổi này bất thường quá. Nó xuất hiện nhanh chóng đến nỗi không có cách nào chặn đứng được.
Cậu chỉ sống được chừng ba tháng, tối đa là bốn tháng nữa. Bây giờ hãy về nhà, ăn bất cứ món gì mình thích. Rồi chào từ biệt bạn be”.
Chán nản, tôi rời khỏi bệnh viện. Lướt qua hàng trăm người tị nạn trên đường phố mà lòng vẫn thấy cô đơn. Tôi là một trong những người tuyệt vọng nhất.
Trở về nhà trong tình trạng bàng hoàng. Để chuẩn bị chết, tôi treo một tờ lịch ba tháng ở trên tường. Xuất thân từ gia đình Phật giáo, mỗi ngày tôi cầu xin Đức Phật Thích Ca giúp đỡ tôi. Nhưng chẳng có một hy vọng nào xuất hiện, càng lúc bệnh tình của tôi càng nặng hơn.
Thấy cuộc đời mình càng ngắn dần, tôi bỏ niềm tin nơi Phật. Bấy giờ tôi bắt đầu kêu cầu một vị Thượng Đế mình không biết. Tôi đâu có ngờ rằng sự đáp lời của Ngài đã ảnh hưởng mạnh mẽ trên cuộc đời tôi biết bao !