THẬP TỰ GIÁ VÀ HUYỀN NHIỆM CỦA ĐAU KHỔ
PHẦN 1
MÔN ĐỆ: “Ý nghĩa và mục đích của thập-tự-giá là gì, và tại sao đau đớn khổ sở lại tồn tại trên thế gian?”
THẦY:
1. Thập tự giá là chìa khóa vào thiên đàng. Ngay từ lúc Ta chịu báp têm, Ta đã vác thập tự giá lên vai Ta vì cớ tội nhân, thì thiên đàng đã mở ra, 33 năm Ta vác thập tự giá và chết trên đó. Thiên đàng trước kia vì tội lỗi đã đóng lại đối với con người, nay đã mở ra mãi mãi cho mọi người tin.
Bây giờ khi mà người tin bắt đầu vác thập tự giá lên vai và theo Ta, thì họ được vào thiên đàng qua Ta (Giăng 10:9), họ bắt đầu hưởng được niềm vui vô bờ mà thế gian không thể nào hiểu được. Ta ban cho con cái Ta sức chịu đựng sự đau đớn và còn cảm thấy hạnh phúc và bình an trong đó nữa. Kẻ nào vui vẻ vác thập tự giá của Ta thì chính thập tự giá đó sẽ nâng họ lên, và yểm trợ họ cho đến khi họ vào thiên đàng.
2. Bản chất tà dạy và phản nghịch của con người làm cho họ đau khổ, như những người ở xứ lạnh thì sẽ cảm thấy khổ sở, đau đớn trước cái nóng của nhiệt đới, và những người đã sống trong khí hậu nhiệt đới thì cũng không chịu nổi cái lạnh cắt da của những xứ lạnh. Khí hậu nóng hay lạnh là qui luật tùy theo tương quan giữa trái đất và mặt trời. Cũng vậy, mặt trời, tự nó không phải là sự đau khổ. Cũng vậy, khi con người sử dụng quyền tự do ý chí của mình, thì họ đi vào tình trạng hòa hợp hay bất hòa với Đức Chúa Trời, trong khi đó thì luật pháp của Đức Chúa Trời có mục đích đem lại sức khoẻ và hạnh phúc tâm linh cho con người, nếu chống lại luật pháp đó thì sẽ đem lại đau đớn khốn khổ cho tâm linh. Đức Chúa Trời thay vì xóa bỏ hoàn toàn tình trạng chống đối phản nghịch với ý chỉ của Ngài, thì sử dụng chúng để khiến cho con người thấy rõ rằng thế giới nầy được tạo dựng không phải để làm quê hương cho họ mà là một miền đất khách (II Cô-rin-tô 5:1-2, 6). Thế gian nầy chỉ là nơi để sửa soạn họ cho căn nhà toàn hảo đời đời. Những tai ương bất thần xảy đến có mục đích là để giữ cho tâm linh họ tỉnh thức, kẻo họ trở thành chểnh mãng trôi lạc xa lẽ thật, rồi phải đồng số phận hủy diệt với thế giới bấp bênh nầy. Mục đích của con người được tạo dựng là để tương giao với Đấng Tạo Hóa họ và sau khi được giải thoát khỏi những đau khổ phiền lụy của cuộc đời tạm bợ nầy, họ sẽ được vào thiên đàng để hưởng hạnh phúc và an bình đời đời.
3. Những nỗi đau đớn khổ sở cũng đắng như là thuốc độc, nhưng các thầy thuốc đôi khi cũng dùng độc để trị độc. Cũng vậy, đôi khi Ta dùng sự đau đớn phiền lụy như liều thuốc đắng để giúp cho sức mạnh tâm linh, làm gia tăng sức khoẻ và sự tráng kiện tâm linh của những người tin Ta. Khi mà sức khoẻ của họ được hoàn hảo thì tất cả mọi đau đớn sẽ chấm dứt. Đau khổ của họ không phải là niềm vui của Ta, vì Ta chỉ có một mục đích là đem cho họ sự an lạc đời đời (Ca-Thương 3:31-33).
4. Đôi khi sau một cơn động đất thì có những nguồn suối nước ngọt phun lên trong những nơi vắng vẻ, và những vùng đất khô cằn được bón tưới và có ích cho thực vật sinh sôi nẩy nở, cũng vậy đôi khi những chấn động của đau khổ mở ra trong lòng người những nguồn suối nước sống ẩn kín, và thay vì phàn nàn lằm bằm từ nơi họ sẽ tuôn ra dòng nước biết ơn và vui mừng (Thi-Thiên 119:67, 71).
5. Vừa khi một đứa bé chào đời thì điều tối cần là nó phải la khóc ngay, để cho hơi thở của nó được điều hòa và hai buồng phổi của nó được sử dụng đúng mức; nếu vì lý do nào đó mà nó không khóc thì phải đánh cho nó khóc. Tình yêu trọn vẹn cũng giống như vậy. Đôi khi Ta khiến cho con cái Ta la khóc vì những cú đấm của đau đớn khổ nạn, để cho hơi thở cầu nguyện được thông suốt qua các buồng phổi tâm linh và nhờ đó họ nhận được sức mới để sống cuộc sống không hề chấm dứt.
6. Thập tự giá cũng như hạt dẻ vỏ ngoài thì cứng, nhưng nhân bên trong thì bùi béo và bổ dưỡng. Thập tự giá cũng vậy, bề ngoài của nó chẳng có gì hấp dẫn, nhưng những người vác thập tự giá khám phá được chân tính của nó thì thấy rằng trong nó có mùi vị ngọt ngào nhất của sự bình an tâm linh.
7. Khi Ta hóa thân làm người, để cứu rỗi loài người Ta đã mang lấy thập tự giá tàn bạo, không phải chỉ 6 tiếng đồng hồ khi bị đóng đinh, cũng không phải trong 3 năm rưỡi thánh vụ của Ta, mà suốt cả 33 năm rưỡi của cả cuộc đời Ta hầu cho nhân loại được giải thoát khỏi móng vuốt của sự chết. Như những người sạch sẽ cảm thấy khổ sở khi phải đứng chích thuốc trong một chỗ bẩn thỉu hôi thối, thì những người ở trong Ta cũng cảm thấy khổ sở vô cùng khi phải sống giữa những kẻ xấu xa, gian ác; chính vì vậy mà một số người có cuộc đời cầu nguyện không chịu nổi mùi xú uế của tội lỗi, đã lìa thế gian ra đi sống ẩn dật ngoài sa mạc hay trong các hang động. Hãy suy nghĩ điều nầy, Nếu những con người chính họ cũng là tội nhân, họ cảm thấy không thể nào chịu nổi sự hiện diện của tội lỗi và không thể nào sống chung với những người đồng loại của mình đến nỗi phải lìa bỏ họ hoặc không bao giờ muốn trở lại với họ nữa, vậy thì thập tự giá của Ta còn đau đớn khốn khổ cho Ta đến đâu, khi Ta là Nguồn Của Thánh Thiện phải sống hơn 33 năm thường xuyên giữa những kẻ đầy tội lỗi. Trí óc con người không thể nào đủ sức hiểu nổi hay đánh giá nổi điều đó, ngay cả các thiên sứ cũng mong ước hiểu (I Phi-e-rơ 1:12). Các thiên sứ biết rằng trước khi sáng thế Đức Chúa Trời là Tình-Yêu, nhưng đối với họ điều kỳ diệu lạ lùng hơn hết: là Đức Chúa Trời yêu thương tạo vật Ngài đến nỗi Ngài đã hóa thân thành người, mang lấy thập tự giá tàn bạo để cứu những tạo vật của Ngài và đem họ vào sự sống đời đời.
8. Ngay trong đời nầy Ta cũng chia xẻ thập tự giá ta với những ai ở trong Ta. Ta đã đi vào sự đau khổ của họ (Công-Vụ 9:4). Dầu họ là tạo vật và Ta là Đấng Tạo Hóa họ, nhưng cũng như thân thể và tâm linh, mặc dầu là hai thực thể riêng biệt, vẫn quyện lẫn vào nhau đến nỗi khi một bộ phận nhỏ nhất của thân thể cảm thấy đau đớn thì tâm linh lập tức cảm biết điều đó; cũng vậy, Ta là sự sống và tâm linh của con cái Ta và họ dù trong quá khứ hay hiện tại đều là thân thể và chi thể của Ta. Ta dự phần với họ trong mọi sự đau đớn, buồn khổ, và khi đến lúc Ta sẽ ban cho họ sự giải cứu.
9. Sau khi Ta mang thập tự giá, Ta có thể giải thoát và bảo vệ an toàn những ai mang thập tự giá. Để những khi họ bước giữa lửa bắt bớ ta sẽ ở cùng họ như Ta đã ở cùng ba người bạn trẻ trong lò lửa hực của vua Nê-bu-cát-nết-sa, nguồn lửa cháy bừng bừng đó không có thể làm hại họ (Đa-ni-ên 3:23-25; I Phi-e-rơ 4:12-13). Vậy những kẻ nhận được báp têm Thánh Linh đã nhận được sự sống mới chẳng bao giờ cảm thấy lửa bắt bớ hay gây hại, vì họ ở trong Ta trong an bình và an ninh đời đời.
PHẦN 2
1. Trong mùa lạnh giá thì cây cối rụng hết lá, trông có vẻ như là sự sống của chúng đã mất đi vĩnh viễn, nhưng đến mùa xuân thì nó đâm chồi, trổ lá và sinh hoa đẹp đẽ, và trái bắt đầu thành hình. Đối với Ta, sự chịu thập hình và phục sinh cũng giống như vậy, và những kẻ mang thập tự giá trung thành của Ta cũng vậy (II Cô-rin-tô 4:8-11; 6:4-10). Dầu dường như họ bị nghiền nát và chết bên dưới thập tự của họ, họ vẫn có thể trổ hoa đẹp đẽ và những trái của sự sống đời đời sẽ còn lại mãi mãi.
2. Khi tháp một cây ngọt vào một cây đắng, thì cả hai đều cảm thấy lưỡi dao và cả hai cùng chịu đau đớn để cho cây đắng có thể sanh trái ngọt. Cũng vậy, để đem sự tốt lành vào bản chất xấu của con người, trước hết chính Ta và sau đó là những kẻ tin Ta cũng phải chịu nỗi thống khổ của thập-tự-giá; hầu trong tương lai họ có thể sinh được trái ngon ngọt. Như vậy tình yêu, vinh quang của Đức Chúa Trời đã được thể hiện.
3. Nếu trong đời nầy người ta bắt bớ và vu khống các con thì đừng lấy làm ngạc nhiên và chán nãn, vì thế gian nầy không phải là nơi nghĩ ngơi mà là chiến trường cho các con. Khốn cho các con nếu thế gian ca ngợi các con (Lu-Ca 6:26), điều đó chứng tỏ rằng các con đã đi vào con đường và những thói quen tà vạy của họ. Các con cái của Ta đã được ca ngợi vì bản chất ngược lại, vì ánh sáng và bóng tối không thể đồng hành nhau. Nếu vì lý do gì mà kẻ ác hành động ngược lại bản chất của họ mà thôi không bắt bớ các con thì họ sẽ làm thương tổn các con nhiều hơn bởi vì ảnh hưởng của họ thấm sâu vào đời sống tâm linh của các con và đời sống tâm linh các con không thể nào tiến bộ được.
Hơn nữa, đặt lòng tin cậy nơi thế gian và người đời là xây nhà trên cát, bởi vì hôm nay họ nâng bổng các con lên rồi ngày mai họ ném các con xuống bùn đen, bởi vì không có gì bền vững trong thế gian nầy. Khi Ta đi lên Giê-ru-sa-lem vào lễ Vượt-Qua, tất cả mọi người đều đồng thanh kêu lên “Hô-sa-na! Hô-sa-na!” (Ma-thi-ơ 21:9), nhưng chỉ 3 ngày sau thôi, khi họ thấy nhửng điều Ta nói nghịch lại cuộc sống tội lỗi và ích kỷ của họ, thì họ liền đổi giọng và kêu lên “Đóng đinh hắn trên thập tự giá ! Đóng đinh hắn trên thập tự giá !” (Lu-Ca 23:21).
4. Nếu vì lý do hiểu lầm mà một vài người hoặc tất cả các tín hữu khác quay lại nghịch với con và khiến con đau đớn, con đừng xem đó là một điều bất hạnh, vì nếu con cứ chân thật, trung tín tiếp tục làm bổn phận của mình dưới sự hướng dẫn của Thánh Linh, thì hãy nhớ rằng chính Đức Chúa Trời và tất cả các đạo quân của thiên-đàng đều ở về phía con.
Đừng bao giờ để mình nãn chí, vì sẽ có một ngày kia tất cả những dự định và mục đích tốt đẹp của con cùng với tất cả tình yêu vô kỷ của con sẽ được công bố cho cả thế giới biết, và trước mặt mọi người con sẽ được vinh danh vì công khó và sự phục vụ trung thành của con.
Ta cũng vậy, vì sự cứu rỗi nhân loại, Ta đã từ bỏ mọi sự, và chính Ta đã bị mọi người ruồng bỏ, nhưng cuối cùng Ta đã nhận được lại mọi sự. Đừng ngạc nhiên gì cả khi người đời lìa bỏ con, vì họ đã lìa bỏ chính Đức Chúa Trời, như vậy con sẽ được xem là con cái thật của Cha trên trờ.
5. Đừng tưởng rằng những kẻ sống sang trọng và luôn luôn thành công trên đường đời là kẻ thờ phượng thật, thường là trái lại. Khi con cừu lìa bỏ bầy và người chăn của mình, rất có thể nó tìm được một đồng cỏ tốt trong rừng, nhưng nó luôn luôn có nguy cơ là sẽ bị các thú dữ đến xé xác, và đó là số phận cuối cùng sẽ thật sự xảy ra cho nó. Nhưng những con chiên ở lại trong bầy cùng với người chăn, dầu chúng có vẻ bịnh hoạn yếu đuối, nhưng hoàn toàn không bị nguy hiểm đe dọa dưới sự chăm sóc của người chăn. Đó là sự khác biệt giữa người tin và kẻ không tin.
6. Cuộc sống của người tin và của kẻ không tin lúc khởi đầu trong rất giống nhau nhưng đến cuối cùng cả hai rất khác nhau giống như con rắn và con tằm. Con rắn, dầu có lột da bao nhiêu lần đi nữa, cũng hoàn là rắn không trở thành gì khác, nhưng con tằm sau khi ném bỏ tổ kén xù xì của nó, thì trở thành một vật mới, một con bướm đẹp đẽ bay lượn trên không. người tin cũng vậy, sau khi ném bỏ thân thể nầy, thì vào một trạng thái vinh quang thiên thượng bay bỗng mãi mãi trên thiên-đàng, trong khi tội nhân sau khi chết thì cũng vẫn hoàn là tội nhân.
7. Mặc dầu con tằm bị chật chội trong tổ kén, ở trong tình trạng phấn đấu bực bội như phải mang thập tự giá, nhưng chính điều kiện tranh đấu khó khăn đó mang sức mạnh cho đôi cánh của nó và giúp nó thích ứng với cuộc sống hầu đến. Con cái Ta cũng vậy, khi còn ở trong thân thể nầy, phải ở trong tình trạng tranh đấu, phấn đấu, xung đột tâm linh, và trông mong được giải thoát với bao nhiêu khắc khoải thở than, nhưng nhờ mang thập tự giá, Ta ban cho họ sức mạnh và họ được chuẩn bị sẵn sàng để thích ứng với cuộc sống vĩnh viễn (Rô-ma 8:23). Ở giữa trận chiến thuộc linh dẫu họ đang mang thập tự giá, Ta cho họ một niềm an bình kỳ diệu trong tâm hồn, để họ không nãn lòng. Thí dụ, một người tuẩn đạo trung thành của Ta sau khi làm chứng vể Ta bằng lời nói và việc làm, thì kẻ thù phải đem người đi treo ngược đầu xuống đất trên thập tự giá. Trong tình trạng như vậy tâm trí người vẫn an bình đến nỗi người không còn ý thức được sự đau đớn và nhục nhã mình đang chịu, quay qua nói với kẻ bắt bớ mình rằng, “Cách ông đối đãi tôi không làm cho tôi sợ hãi chán nãn, vì tôi không mong đợi gì nơi thế gian, nơi mà mọi sự đều đảo ngược, nơi mà không có người nào có thể nhìn sự vật một cách ngay thẳng đứng đắn. Bởi vì bản thất của ông như vậy cho nên ông đã treo ngược tôi và nghĩ rằng tôi bị lộn ngược, nhưng thật ra tôi mới là thẳng đứng. Cũng như khi đặt một tấm hình vào hình chiếu phải đặt ngược thì hình chiếu ra mới đúng, ngày nay cũng vậy, dầu hiện nay trong con mắt của người đời tôi bị lộn ngược nhưng tôi luôn luôn thẳng đứng trước mặt Đức Chúa Trời và thiên đàng, và tôi ca ngợi Ngài vì thập tự giá của vinh hiển nầy.”
8. Đối với người tin nhiều khi trở thành một người tuẫn đạo cho Danh Ta là một điều dễ dàng nhưng Ta cũng cần những nhân chứng sống mỗi ngày dâng chính mình như của tế lễ sống để cứu rỗi người khác (I Cô-rin-tô 15:31). Vì chết thì dễ, nhưng sống thì khó, và đời sống của một người tin là chết mỗi ngày. người nào sẵn sàng phó sự sống mình vì cớ Ta như vậy thì sẽ cùng dự phần vinh hiển với Ta và sống với Ta mãi mãi trong niềm vui mừng trọn vẹn.
9. Nếu những nỗi đau đớn, khổ nạn, buồn rầu, than khóc, nổi lên như những đám mây che kín Mặt trời Công Chính một thời gian khiến cho con không thể thấy Ngài, thì đừng hoảng sợ, vì cuối cùng những đám mây hoạn nạn rơi xuống thành cơn mưa rào ơn phước trên đầu con, và Mặt trời Công Chính lại sẽ mọc lên trên con mãi mãi (Giăng 16:20-22).