Bài 3
Sự Sáng Tạo
1. Ðức Chúa Trời dựng nên trời đất muôn vật bằng cách nào?
Ðức Chúa Trời đã dùng Lời của Ngài mà dựng nên trời đất và muôn vật.
“Ban đầu Ðức Chúa Trời dựng nên trời đất” (Sáng Thế Ký 1:1).
“Bởi đức tin, chúng ta biết rằng thế gian đã làm nên bởi lời của Ðức Chúa Trời, đến nỗi những vật bày ra đó đều chẳng phải từ vật thấy được mà đến” (Hê-bơ-rơ 11:3).
2. Trong muôn vật mà Ðức Chúa Trời đã dựng nên loài nào quí hơn cả?
Loài người. Vì:
a. Chỉ có loài người được Chúa lấy đất nắn nên rồi hà sinh khí vào lỗ mũi mà trở thành một loài sanh linh: “Giê-hô-va Ðức Chúa Trời bèn lấy bụi đất nắn nên hình người, hà sanh khí vào lỗ mũi; thì người trở nên một loài sanh linh” (Sáng Thế Ký 2:7).
b. Chỉ có loài người được Ðức Chúa Trời dựng nên giống như hình Ngài và tượng Ngài, là giống như bản tánh thánh khiết và công nghĩa của Ngài.
“Ðức Chúa Trời phán rằng: Chúng ta hãy làm nên loài người như hình ta và theo tượng ta, đặng quản trị loài cá biển, loài chim trời, loài súc vật, loài côn trùng bò trên mặt đất, và khắp cả đất” (Sáng Thế Ký 1:26).
“Và mặc lấy người mới, tức là người đã được dựng nên giống như Ðức Chúa Trời, trong sự công bình và sự thánh sạch của lẽ thật” (Ê-phê-sô 4:24).
c. Chỉ loài người được quyền quản trị muôn loài mà Ðức Chúa Trời đã dựng nên.
“Ðức Chúa Trời ban phước cho loài người và phán rằng: Hãy sanh sản, thêm nhiều, làm cho đầy dẫy đất; hãy làm cho đất phục tùng, hãy quản trị loài cá dưới biển, loài chim trên trời cùng các vật sống hành động trên mặt đất” (Sáng Thế Ký 1:28).
d. Chỉ có loài người được thông công với Ðức Chúa Trời và tôn thờ Ngài.
“Sết cũng sanh được một con trai, đặt tên là Ê-nót. Từ đây, người ta bắt đầu cầu khẩn danh Ðức Giê-hô-va” (Sáng Thế Ký 4:26).
e. Chỉ có loài người có linh hồn vô giá và bất diệt.
“Và bụi tro trở vào đất y như nguyên cũ, và thần linh trở về nơi Ðức Chúa Trời, là Ðấng đã ban nó” (Truyền Ðạo 12:7).
3. Tổ tiên loài người là ai?
Tổ tiên loài người là A-đam và Ê-va.
“Vì A-đam được dựng nên trước nhứt, rồi mới tới Ê-va” (1 Ti-mô-thê 2:13).
4. Ðức Chúa Trời đã dựng nên loài người giống như Ngài trong sự thánh khiết và công nghĩa, thì tại sao loài người đã phạm tội?
Bản tánh đạo đức đã được phú bẩm, cần phải thực nghiệm mới có giá trị, nên Ðức Chúa Trời đã thử lòng đạo đức của A-đam và Ê-va mà cho phép họ ăn mọi thứ trái cây trong với, trừ ra tái của cây biết điều thiện và đieu ác, Song ông bà đã không vâng lời Ðức Chúa Trời.
5. Tại sao A-đam Ê-va không vâng lời?
Vì ông bà bị ma quỉ lừa dối mà chiều theo tư dục.
“Vì mọi sự trong thế gian, như sự mê tham của xác thịt, sự mê tham của mắt, và sự kiêu ngạo của đời, đều chẳng từ Cha mà đến, nhưng từ thế gian mà ra” (1 Giăng 2:16).
6. Hậu quả của tội lỗi là gì?
a. Mắt ông bà mở ra, nghĩa là cảm xúc về tội lỗi, biết mình lõa lồ. Họ lấy lá và đóng khố che thân.
“Ðoạn, mắt hai người đều mỡ ra, biết rằng mình lỏa lồ, bèn lấy lá cây vả đóng khố che thân” (Sáng Thế Ký 3:7).
b. Ông bà sợ hãi khi phải gặp Ðức Chúa Trời.
“Lối chiều, nghe tiếng Giê-hô-va Ðức Chúa Trời đi ngang qua vườn, A -đam và vợ ẩn mình giữa bụi cây, để tránh mặt Giê-hô-va Ðức Chúa Trời” (Sáng Thế Ký 3:8).
c. Ông bà bị Chúa phạt: Ông phải làm lụng vất vả, bà phải sanh đẻ đau đớn.
“Ngài phán cùng người nữ rằng: Ta sẽ thêm điều cực khổ bội phần trong cơn thai nghén; ngươi sẽ chịu đau đớn mỗi khi sanh con; sự dục vọng ngươi phải xu hướng về chồng, và chồng sẽ cai trị ngươi. Ngài lại phán cùng A-đam rằng: Vì ngươi nghe theo lời vợ mà ăn trái cây ta đã dặn không nên ăn, vậy, đất sẽ bị rủa sả vì ngươi; trọn đời ngươi phải chịu khó nhọc mới có vật đất sanh ra mà ăn. Ðất sẽ sanh chông gai và cây tật lê, và ngươi sẽ ăn rau của đồng ruộng; ngươi sẽ làm đổ mồ hôi trán mới có mà ăn, cho đến ngày nào ngươi trở về đất, là nơi mà có ngươi ra; vì ngươi là bụi, ngươi sẽ trở về bụi” (Sáng Thế Ký 3:16-19).
d. Ðức Chúa Trời đuổi ông bà ra khỏi vườn Ê-đen và không cho vào đó nữa.
Sáng Thế Ký 3:23-24 Giê-hô-va Ðức Chúa Trời bèn đuổi loài người ra khỏi vườn Ê-đen đặng cày cấy đất, là nơi có người ra. Vậy, Ngài đuổi loài người ra khỏi vườn, rồi đặt tại phía đông vườn Ê-đen các thần chê-ru-bin với gươm lưỡi chói lòa, để giữ con đường đi đến cây sự sống.
e. Tội lỗi mang đến sự chết: Chết tâm linh, chết thân xác và chết đời đời.
“Vì tiền công của tội lỗi là sự chết; nhưng sự ban cho của Ðức Chúa Trời là sự sống đời đời trong Ðức Chúa Jêsus Christ, Chúa chúng ta” (Rô-ma 6:23).
7. Từ đó, bản chất của A-đam và Ê-va thế nào?
Tính thánh khiết và công nghĩa đã bị nhiễm độc, tội lỗi đã làm cho ông bà bại hoại cả xác lẫn hồn và lưu hạ con cháu muôn đời đều như vậy.
“Kìa, tôi sanh ra trong sự gian ác, Mẹ tôi đã hoài thai tôi trong tội lỗi” (Thi Thiên 51:5).
“Cho nên, như bởi một người mà tội lỗi vào trong thế gian, lại bởi tội lỗi mà có sự chết, thì sự chết đã trải qua trên hết thảy mọi người như vậy, vì mọi người đều phạm tội…” (Rô-ma 5:12).
Câu gốc của bài học:
“Bởi đức tin, chúng ta biết rằng thế gian đã làm nên bởi lời của Ðức Chúa Trời, đến nỗi những vật bày ra đó đều chẳng phải từ vật thấy được mà đến” (Hê-bơ-rơ 11:3).