BIỂN VÀ TA ...
Hoàng hôn xuống ta thấy mình bé nhỏ
Hạt cát vàng trong làn nước trong veo
Sóng triều xô lăn tròn trên bãi vắng
Để đời ta xô đẩy bụi lăn hoài
Đứng trước biển ta thấy mình cằn cỗi
Tuổi bây giờ đá cuội cũng ngác ngơ
Hỏi bao lâu thoát xác thân không sợ
Cõi trần kia cho ta nợ những gì ?
Đứng trước biển ta thấy mình kì diệu
Thể xác này ai tạo dựng làm ra
Nước biển xanh có làm cho tan rã
Sóng bạc đầu cứ thế bọt tung xa
Đứng trước biển ta thấy đời sắp cạn
Cuộc tình này tan chảy mộng hư hao
Những dối gian điêu ngoa lời thề ước
Như ngọn nến trăm năm đã lụn tàn
Đứng trước biển ta thấy mình tuyệt vọng
Mảnh hình hài mới đó lại ra đi
Trái tim trinh Chúa yêu đành cứu rỗi
Là tội đồ đã chẳng dám hé môi
Đứng trước biển ta thấy mình có tội
Sóng thét gào giận dữ cuộn cỏ khô
Bọt lùa tung linh hồn đời gỗ mục
Mong tủi hờn tan tác dạt trôi buồn …
MƯA THÁNG BẢY
Tháng bảy gọi mưa về
Biển giăng mờ bãi vắng
Biển rất nhớ người em
Nên sóng hờn giận vỗ
Nhớ mùa khô năm ngoái
Mình cất gói thầm mong
Nắng hong tình diễm lệ
Trời cứ thế tràn mây
Rồi tháng bảy năm nay
Hai phương trời cách biệt
Tình da diết chơi vơi
Để nơi này mong nhớ
Biển chờ ngày gặp gỡ
Nối liền bờ Ngưu lang
Uyên ương mời Chức Nữ
Nhịp cầu vui tháng này
Ai hay đời lận đận
Tháng bảy giận người xa
Oán ai sầu chất chứa
Để chiều nay giọt buồn
Biển chảy nguồn vị mặn
Anh đắng giọng khóc than
Xin Chúa ban tháng bảy
Được cõng em về nhà .
Tháng bảy trong mưa bay
Tóc ướt trên vai gầy
Biển chờ mây rơi xuống
Biển vỗ sóng đong đưa
Biển mặn hoài biển mặn
Khép mi che bàn tay
Mưa rơi luồn tay kẻ
Mưa thấm mi nhè nhẹ
Để đầu trần chiều mưa
Mưa lất phất hạt thưa
Chợt mưa có vị ngọt
Ngọt hay mặn chiều mưa
Trước biển lộng gió thừa
Nhắm mắt gió đẩy đưa
Nghe biển gọi biển gọi
Âm vang mấy cho vừa
Chân đi biển như theo
Đứng lại biển như reo
Ngồi xuống cùng biển hát
Dòng thủy triều trườn lên