MỘNG HOA XUÂN
Anh đã về đây buổi cuối đông
Được ăn với mẹ bữa cơm đồng
Chân trời khói toả lừng rơm đốt
Cá nướng mùi thơm rực ánh hồng .
Anh đã về đây khỏi đợi trông
Ba năm ròng rã đón chờ mong
Bôn ba bạc áo đời rong ruổi
Hạnh phúc bây giờ chốn này đây .
Anh đã về vui chuyện ngất ngây
Căn nhà vang tiếng giọng cười say
Không còn tĩnh vắng trong cô lẻ
Ẩm mốc xua tan bỗng nhẹ nhàng
Anh đã về đây nhớ vô vàn
Người em chăm chỉ nết hiền ngoan
Mẹ già tất tả vai gồng gánh
Bỗng nở tình ta nụ ái ân .
Gió đông đánh thức chuyện thành thân
Xếp lại ngày qua để quây quần
Mọi thứ năm nay đều thuận gió
Tết này ta đón mộng hoa xuân …(Lena)
ĐỊA ĐÀNG XUÂN XƯA
Một ngày mở cổng vườn xưa
Thiên đường ân ái không mưa bão về
Chúng mình trọn nghĩa phu thê
Có nhau hạnh phúc chẳng hề khổ đau
Bốn mùa thong thả qua mau
Hoa thơm bướm lượn đủ màu thời gian
Thức ăn có sẵn không làm
Thảnh thơi ca hát thanh nhàn nơi đây
Địa đàng bóng mát đẹp mây
Ngập ngừng ánh mắt – Lạ cây góc vườn !
Van em cây quý bất thường
Chúa Trời truyền phán phải nương gốc nầy
Em nhìn táo đỏ rực cây
Thơm lừng vị tỏa trái hây gọi mời
Bóng ma quyến rũ làn hơi
Làm sao cưỡng nổi táo rơi lìa cành
Nuốt ăn cổ nghẹn phải đành
Lỡ làng trái cấm vườn xanh úa tàn
Chỉ còn tiếc mãi lời than
Cổng vườn đã khép địa đàng ở đâu ?
Mùa xuân thương gọi dãi dầu
Còn đây gai góc nhuốm mầu không gian
Phong rêu cổ tích hoang tàn
Tổ tông phạm lỗi vùi tan linh hồn …