CON ĐƯỜNG GEORGE CÓ GÌ ĐẶC BIỆT? Lời chứng của Ông Genor
Nhiều năm trước đây ở một nhà thờ Báp-tít ở Crystal Palace, phía Nam Luân đôn, khi buổi thờ phượng buổi sáng sắp kết thúc, có một người khách lạ đứng ở phía sau giơ tay lên, và nói : “Xin Ông Mục sư cho tôi được chia sẻ một lời chứng nhỏ ?”; Vị mục sư xem đồng hồ và nói, “Ông có 3 phút” Người đàn ông tiếp tục nói: “ Tôi vừa chuyển về khu vực này, tôi vốn sống ở một vùng khác của Luân đôn, tôi đến từ Sydney, ở Úc. Chỉ mới vài tuần trước đây khi tôi đi thăm một số bà con và khi đang đi bộ trên đường George, chắc các bạn biết con đường George ở Sydney, con đường đó đi từ trung tâm buôn bán đến các mỏm đá khu Colonial; một người đàn ông lạ mặt, tóc bạc trắng, người nhỏ nhắn bước ra từ một ô cửa của một cửa hàng, đặt một cuốn sách nhỏ vào tay tôi và nói: “ Xin lỗi ông, ông đã được cứu chưa ? Nếu tối nay ông chết, ông có được lên thiên đàng không? Tôi bị sững sờ vì những lời nói đó. Chưa hề có ai nói với tôi như vậy. Tôi lịch sự cảm ơn ông ta, trong suốt chuyến bay trên British Airlines đến phi trường Heathrow, điều này đã khiến tôi suy nghĩ. Tôi gọi phone cho một người bạn sống ở khu vực mới này, là nơi tôi đang sống hiện nay, và cảm ơn Chúa, anh ấy là một cơ đốc nhân – Anh ấy đã dẫn tôi đến với Đấng Christ. Và tôi đã là một cơ-đốc-nhân, và tôi muốn được đến Hội Thánh này thờ phượng.” Những người Báp-tít thích những lời chứng như vậy. Mọi người vỗ tay và mời ông ta đến thờ phượng với Hội Thánh. của họ. Tuần sau, vị mục sư nhà thờ Báp-tít đó bay qua Adalaid ở Úc. Và 10 ngày sau, giữa một khóa truyền giảng 3 ngày ở một nhà thờ Báp-tít ờ Adalaid, một người đàn bà đến gặp ông để xin chỉ bảo, và vị mục sư muốn biết bà ấy đứng ở đâu với Đấng Christ. Bà ấy nói: “Tôi vốn sống ở Sydney. Chỉ mới vài tháng trước đây, khi tôi đi thăm một số bạn bè ở Sydney, đang đi mua sắm lần chót trên con đường George, thì có một người đàn ông lạ. người nhỏ bé, tóc bạc trắng, luống tuổi, bước ra từ một ô cửa của một cửa hàng, tặng tôi một cuốn sách nhỏ và nói: “Xin lỗi bà, bà đã được cứu chưa? Nếu tối nay bà chết, bà có được lên thiên đàng không ?” Bà ấy nói: “Tôi bị sững sờ vì những câu nói đó. Khi tôi trở về Adalaid, tôi biết có một nhà thờ Báp-tít chỉ cách nhà tôi một lô nhà, và tôi đã tìm gặp vị mục sư, và ông ấy đã dẫn tôi đến với Đấng Christ. Vậy, thưa ông, tôi xin thưa với ông tôi là một cơ đốc nhân.” Bây giờ đến lượt vị mục sư ở luân đôn bị bối rối. Hai lần, trong vòng hai tuần lễ, ông được nghe cùng một lời chứng. Sau đó ông bay đi thuyết giảng ở nhà thờ Báp-tít Mount Pleasant ở Perth. Và khi đợt thuyết giảng kết thúc, một vị trưởng lão của nhà thờ đó mời ông đi ăn. Vị mục sư hỏi: “Này bạn, làm sao bạn được cứu?”. Ông ta nói: “Tôi lớn lên trong ngôi nhà thờ này từ tuổi 15 cho đến khi gia nhập đội thanh niên. Chưa hề thực hiện một cam kết gì với Jesus mà chỉ mong muốn được thành công như bao người khác. Và vì khả năng công ty của tôi đã phát triển mạnh, 3 năm trước đây, tôi thực hiện một chuyến đi tìm thị trường ở Sydney, và có một người đàn ông nhỏ bé, hôi hám, bước ra từ bệ cửa một cửa hàng, tặng cho tôi một cuốn sách nhỏ về tôn giáo (đồ rẻ tiên!), và bắt chuyện với tôi bằng một câu hỏi : “ Xin lỗi ngài, ngài đã được cứu chưa? Nếu tối nay ngài chết, ngài có được lên thiên đàng không ? Tôi cố nói với ông ta rằng tôi là một người trưởng lão Báp-tít nhưng ông ta không lắng nghe tôi. Tôi cãm thấy tức giận và trong suốt chuyến bay trên chiếc Quantus Two đến Perth tôi muốn kể cho ông mục sư của tôi nghe, nghĩ rằng ông sẽ thông cảm với tôi. Ông mục sư của tôi đã băn khoăn về tôi nhiều năm qua vì hiểu tôi không hề có mối liên hệ với Jesus – Người đàn ông đó đã đúng, và ông mục sư của tôi đã dẫn tôi đến với Chúa Jesus chỉ mới 3 năm nay thôi’. Bây giờ thì vị mục sư bay trở lại nước Anh và đi thuyết giảng trong Hội nghị Kesseck ở Lake District, và ông kể lại 3 lời chứng này. Vào lúc kết thúc khóa thuyết giảng, có 4 vị mục sư lớn tuổi tiến đến và nói, “Chúng tôi được cứu tuần tự từ 25 đến 35 năm trước đây, nhờ người đàn ông nhỏ bé ở đường George đưa cho cuốn sách nhỏ và cũng hỏi chúng tôi câu hỏi đó.”. Tuần lễ sau đó vị mục sư bay qua Caribbean để thuyết giảng trong một Hội nghị Kesseck tương tự cho các nhà truyền giáo. Và ông chia sẻ các lời chứng. Vào lúc kết thúc khóa thuyết giảng, 3 nhà truyền giáo tiến đến và nói: “ Chúng tôi được cứu trong khoảng 15 đến 25 năm trước đây, nhờ lời chứng của người đàn ông nhỏ bé và câu hỏi tương tự trên đường George ở Sydney”. Khi trở lại Luân đôn, ông dừng ở vùng ngoại ô Atlanta, Georgia để thuyết giảng cho Hội nghị các Tuyên Quý Hải quân. Và khi 3 ngày thuyết giảng kết thúc, trên một ngàn người dự hội nghị, trong không khí chinh phục linh hồn, vị tướng lãnh của các tuyên úy đã mời vị mục sư đi dùng bữa. Vị mục sư hỏi: “Làm sao ông trở thành một cơ đốc nhân?” Ông ta nói: “Đó là một phép lạ. Tôi là một người thủy thủ trên tàu chiến của Mỹ, và tôi sống một cuộc sống tội lỗi. Chúng tôi đang thực hiện các bài tập dượt ở Nam Thái bình dương, và tàu chúng tôi thả neo ở Sydney để nạp nhiên liệu. Chúng tôi đã ăn chơi xả láng, tôi say bí tỉ, tôi lên nhằm chuyến xe bus – xuống xe ở đường George. Khi tôi bước xuống xe bus, tôi tưởng tôi gặp ma. Một ông già tóc bạc trắng nhảy đến đứng ngay trước mặt tôi, nhét vào tay tôi cuốn sách nhỏ và nói : “Chàng thủy thủ, anh đã được cứu chưa? nếu tối nay anh chết anh có được lên thiên đàng không ?”. Ông nói, “Sự kính sợ Chúa thức tỉnh tôi ngay lập tức, tôi tỉnh hẳn rượu và chạy ngay về tàu, tìm gặp ngay vị Tuyên-úy và vị Tuyên-úy đã dẫn tối đến với Đấng Christ và tôi nhanh chóng sẵn sàng cho việc truyền giáo dưới sự dẫn dắt của ông ấy. Và bây giờ tôi đang chịu trách nhiệm với hơn 1000 tuyên-úy và ngày hôm nay tất cả chúng tôi là nhựng người chinh phục linh hồn tội nhân.” Cũng vị mục sư ở Luân đôn ấy, 6 tháng sau, bay đến một Hội nghị gồm khoảng 5000 nhà truyền giáo Ấn độ ở một vùng sâu, vùng xa thuộc miền Đông bắc Ấn độ. Và khi kết thúc, nhà truyền giáo Ấn độ trưởng đoàn, một người nhỏ bé, khiêm tốn, mời vị mục sư đến căn nhà nhỏ của ông ta để dùng một bữa ăn đạm bạc. Vị mục sư hỏi : “Ông là một người Hindu, bằng cách nào ông đến với Đấng Christ ?”. Ông ta nói: “Tôi vốn có một vị trí rất đặc biệt, tôi làm việc trong ngoại giao đoàn, và tôi đã đi khắp thế giới. Tôi rất vui sướng vì sự tha thứ của Đấng Christ, và máu của Ngài đã rửa sạch tội lỗi của tôi, tôi sẽ rất xấu hổ nếu người ta phát hiện dều tôi đã làm. Trong một lần đi công tác ngoại giao ở Sydney, khi tôi đang thực hiến chuyến mua sắm cuối cùng trên con đường George, tay xách nách mang các túi đồ chơi và quần áo cho các con, thì một người đàn ông lịch sự, nhỏ bé, tóc bạc trắng, bước ra trước mặt tôi, tặng tôi một cuốn sách nhỏ, và nói: “Xin lỗi Ngài, Ngài đã được cứu chưa? nếu tối nay ngài chết ngài có được lên thiên đàng không ?” Ông tiếp: “Tôi cảm ơn ông ta rất nhiều, nhưng điều ấy làm tôi bối rối. Tôi trở về nhà, tôi tìm gặp nhà sư Hindu và ông ấy không thể giúp tôi. Nhưng ông ấy cho tôi một vài lời khuyên. Ông ấy nói ‘để thỏa mãn sự tò mò của ông, ông hãy đến nói chuyện với nhà truyền giáo trong hội truyền giáo ở phía cuối đường’ Và đó là một lời khuyên định mệnh”. Ông ta tiếp: “vì chính ngày ấy nhà truyền giáo đã dẫn tôi đến với Đấng Christ. Tôi bỏ đạo Hindu ngay lập tức, và bắt đầu học để thành nhà truyền giáo. Tôi từ chức ở ngoại giao đoàn, và tôi ở đây, với ơn phước Chúa, chịu trách nhiệm với tất cả các nhà truyền giáo này, và chúng tôi đã dẫn dắt được hàng trăm ngàn người đến với Đấng Christ.”. Rồi, 8 tháng sau, vị mục sư nhà thờ Báp tít Crystal Palace đến thuyết giảng ở Sydney, ở Gymeir, một vùng ngoại ô phía nam của Sydney. Và vị mục sư nói với mục sư Báp-tít, “Ông có biết người đàn ông luống tuổi, nhỏ bé, người làm chứng và truyền tay những cuốn sách nhỏ trên đường George không ?”. Ông nói: “Có, tôi có biết. Tên ông ấy là Ông Genor. G-E-N-O-R. Nhưng tôi không nghĩ là ông ấy còn có thể làm việc đó vì ông ấy đã quá già và quá yếu.”. Vị mục sư nói: “ Tôi muốn gặp ông ấy.”. Hai ngày sau, họ đi đến căn chung cư nhỏ, gõ cửa. Một người đàn ông nhỏ bé, ốm yếu bước ra mở cửa. Ông ta mời họ ngồi và pha trà mời họ, và ông ta đã quá yếu đến nỗi ông ta đã làm văng đổ nước trà ra khỏi tách khi rót vì tay ông run rẩy. Và khi ông ta ngồi xuống với họ, vị mục sư ở luân đôn kể cho ông ta nghe tất cả các câu chuyện trong suốt 3 năm trước đó. Người đàn ông bé nhỏ ngồi nghe với hai hàng nước mắt lăn dài xuống má. Ông ấy nói: “câu chuyện của tôi cũng giống như vậy.” Ông tiếp: “ Tôi là một người thủy thủ trên một tàu chiến Úc và tôi đã sống một cuộc sống tội lỗi. Trong cơn hoạn nạn khi tôi thật sự rơi xuống đáy, một trong những đồng nghiệp của tôi mà đã bị tôi xỉ vả thậm tệ đã đến giúp tôi. Anh ấy dẫn tôi đến với Jesus và trong vòng 24 giờ, chỉ một ngày-đêm, đời tôi đã thay đổi. Tôi thật sự biết ơn Chúa. Tôi đã hứa với Chúa rằng tôi sẽ chia sẻ Chúa với một lời chứng đơn giản cho ít nhất 10 người 1 ngày – vì Chúa đã ban cho tôi sức mạnh. Đôi khi, tôi bị bệnh, tôi không thể làm được điều đó, nhưng tôi làm bù lại vào những lúc khác. Tôi không hoang tưởng về việc này, và tôi đã làm việc này trong hơn 40 năm, và trong suốt các năm hưu trí, địa điểm tốt nhất là đường George. Ở đó có hàng trăm người. Tôi cũng bị từ chối và khước từ rất nhiều, nhưng rất nhiều người đã lịch sự nhận lấy cuốn sách nhỏ” Ông tiếp: “trong suốt 40 năm làm công việc này, tôi chưa hề nghe được có một ai đã đến với Jesus cho đến ngày hôm nay.”
Hai tuần sau Ông Genor qua đời. Bạn có thể hình dung ra phần thưởng mà ông ấy nhận được khi trở về nhà trên thiên đàng không? Tôi không tin là khuôn mặt của ông đã từng xuất hiện trên tạp chí Charisma. Tôi cũng không tin là đã có một bài viết và hình của ông đã đăng trên tạp chí Billy Graham’s Decision – như những tạp chí đẹp đẽ này. Không có ai biết ngoại trừ một nhóm nhỏ các cơ đốc nhân ở miền nam Sydney biết về ông Genor, nhưng tôi có thể khẳng định với bạn là tên của ông ta nổi tiếng trên thiên đàng. Thiên đang biết ông Genor, và bạn có thể hình dung ra sự đón chào, tấm thảm đỏ và dàn nhạc chào mừng ông ấy về nhà.
|
|