3. Đấng Christ sống trong chúng ta từ khi nào?
Chỉ có một người duy nhất là Đấng Christ mới có được đời sống đắc thắng. Và chính Đấng Christ này đang sống trong chúng ta. Chúng ta đã sở hữu Ngài từ khi được cứu rỗi. “Ai có Đức Chúa Con thì có sự sống…” (1 Giăng 5:12). “Nhưng hễ ai đã nhận Ngài, thì Ngài ban cho quyền phép trở nên con cái Ðức Chúa Trời, là ban cho những kẻ tin danh Ngài” (Giăng 1:12). Từ khi tin Chúa, chúng ta đã nhận Đấng Christ. “Anh em há không nhận biết rằng có Ðức Chúa Giê-su Christ ở trong anh em sao? ” (2 Cô-rinh-tô 13:5). Đấng Christ đã ở trong chúng ta. Thật là một sai lầm lớn nếu ai đó nói rằng: “Bạn đã tin, nhưng Đấng Christ chưa có sống trong bạn, bạn phải tiếp nhận Ngài nữa”. Đấng Christ đã sống trong bạn ngay khi bạn được cứu.
4. Làm thế nào tôi để Đấng Christ, là Đấng ở trong tôi, thể hiện sự sống Ngài thông qua tôi?
Sau khi nhận ra rằng Đấng Christ sống trong chúng ta và ngay từ sự cứu chuộc Ngài đã ở trong chúng ta, bạn nói: Nhưng ngày qua ngày tôi vẫn như vậy! Làm thế nào mà tôi để Ngài thể hiện sự sống của Ngài qua tôi? Có hai điều cần phải làm:
- Sự phó thác
Trước hết chúng ta phải biết dâng chính mình, có nghĩa là từ bỏ cái tôi của mình. Đúng là Đấng Christ sống trong chúng ta, nhưng nếu ta không để Ngài tác động, thì Ngài không thể làm gì được. “Từ bỏ cái tôi của mình và dâng mình cho Đức Chúa Trời” có nghĩa là gì? Điều này không có nghĩa là chúng ta hứa hẹn hay cam kết với Ngài một điều gì đó, hay nói rằng sẽ làm theo ý của Ngài hoặc cố gắng làm mọi thứ, mặc dù chúng ta không có khả năng. Từ bỏ mình và dâng mình cho Ngài có nghĩa là chúng ta phó thác trọn vẹn mặt tốt, mặt xấu, quá khứ, cũng như hiện tại của chúng ta, và dâng mình trọn vẹn mình trong tay Đức Chúa Trời và để Ngài tác động. Nếu không thì Ngài không thể sống cuộc sống của Ngài thông qua chúng ta được. Hãy nghĩ xem nếu bạn tặng ai đó một quyển sách mà không đưa quyển sách đó ra. Như thế người đó không bao giờ nhận được quyển sách cả. Bạn có muốn dâng trọn vẹn bạn và mọi việc làm của bạn cho Đức Chúa Trời không? Bạn đã sẵn lòng dâng sự không muốn lên bàn tay của Đức Chúa Trời không? Sự phó thác bao gồm hai mặt: Đầu tiên chúng ta dâng mình để Đức Chúa Trời sử dụng. Thứ hai là dâng mình để Đức Chúa Trời tác động lên chúng ta. Nhiều người chỉ biết có mặt thứ nhất. Anh chị em ơi, Đức Chúa Trời muốn chúng ta dâng trọn vẹn chúng ta cho Ngài. Điều này có nghĩa là cái tôi của bạn bị chết, và bạn từ bỏ chính mình. Khi bạn làm được điều này, thì bạn đạt được tất cả.
Đức Chúa Trời không muốn sự tự cải thiện của bạn, mà Ngài muốn sự phó thác. Tôi phạm một tội mà tôi không thể vượt qua được trong vài tháng. Tôi đã thiếu lòng tin để đặt tội này lên bàn tay của Chúa. Tôi phạm một tội này nhiều lần. Cuối cùng tôi phó thác cho Chúa, và tôi đã từ bỏ được tội đó. Điều quan trọng duy nhất ở đây là bạn đã sẵn lòng để thưa với Chúa một cách giản đơn như vầy hay chưa: “Lạy Chúa, con không thể từ bỏ được tội này; nhưng xin hãy tác động đến con cho đến khi con có thể bỏ được”. Như thế là đủ! Sự yếu đuối và sự thất bại của bạn không phải là trở ngại. Nó chỉ tùy thuộc vào sự phó thác của bạn, cho đến khi bạn sẵn lòng thưa rằng: “Lạy Đức Chúa Trời, con xin phó thác con cho Ngài”. Cho sự phó thác này, chúng ta không cần phải làm hay phải đạt bất cứ điều gì cả, mà chúng ta chỉ cần một sự mong muốn biết vâng lời.
- Lòng tin
Sau khi đã từ bỏ và phó thác chính mình cho Đức Chúa Trời, chúng ta cũng phải tin. “Hãy phó thác đường lối mình cho Chúa, và tin cậy nơi Ngài, thì Ngài sẽ làm thành việc ấy” (Thi-thiên 37:5). Phó thác đường lối bạn cho Chúa có nghĩa là sự giao phó và tin cậy nơi Ngài có nghĩa là lòng tin. Tôi phải tin rằng tôi có sự chiến thắng hay sao? Tôi tin vì Kinh Thánh đã nói điều này. Thỉnh thoảng lòng tin của chúng ta nhỏ hơn hạt cải, thậm chí như một hại bụi, thật đáng thương! Cách đây vài tuần, một người anh em đến với tôi và kể rằng anh ta không thể vượt qua một số tội lỗi, và vì thế đã nghĩ đến chuyện tự tử. Tôi hỏi anh ta: “Anh có tin là Đấng Christ có thể cứu anh khỏi những tội lỗi này không?” Anh trả lời: “Có. Tôi có thể thắng được một vài tội lỗi, nhưng với những tội lỗi nhất định thì không”. Ngay lúc đó tôi yêu cầu anh ta cùng đọc với tôi câu 1 trong Rô-ma 8: “Cho nên hiện nay chẳng còn có sự đoán phạt nào cho những kẻ ở trong Ðức Chúa Giê-su Christ” (Rô-ma 8). Tôi hỏi anh có ở trong Đức Chúa Giê-su Christ hay không? Anh trả lời: “Có!”. Tôi chỉ anh tiếp câu 2: “Vì trong Đức Chúa Giê-su Christ luật của Thánh Linh sự sống đã giải thoát tôi khỏi luật của tội lỗi và của sự chết“. Bấy giờ tôi hỏi anh: “Anh có được giải thoát rồi hay chưa?” Anh trả lời: “Tôi không dám thừa nhận điều này”. Tôi phải nói với anh: “Đức tin của anh ở đâu?” Không tin vào lời Chúa thì tệ hơn nhiều so với một yếu đuối hay bất kỳ tội lỗi nào. Từ “giải thoát” thật quý giá làm sao! Không phải trong tương lai chúng ta được giải thoát, mà điều này đã xảy ra rồi. Bạn đã nhận được sự sống vĩnh hằng khi bạn tin Chúa Cứu Thế đã chết cho bạn. Từ đâu mà bạn biết điều đó? Vì Kinh Thánh nói! Và Kinh Thánh cũng nói “trong Đức Chúa Giê-su Christ luật của Thánh Linh sự sống đã giải thoát tôi khỏi luật của tội lỗi và của sự chết“. Chúng ta đã được giải thoát khỏi mọi tội lỗi và sự chết tâm linh. Anh chị em có tin không? Các bạn không thể thắng được tội lỗi hay suy nghĩ dơ bẩn? Tôi xin giảng cho bạn Phúc Âm: Luật của Thánh Linh và của sự sống đã giải thoát bạn khỏi những tội lỗi đó.
Hỡi anh chị em, chúng ta phải thấy rằng sự phó thác và đức tin phụ thuộc lẫn nhau. Khi bạn kết hợp cả hai điều này lại với nhau, chắc chắn bạn sẽ thắng. Bạn không thể thắng khi bạn chỉ tin mà không từ bỏ cái tôi của chính mình và dâng mình cho Đức Chúa Trời. Khi được tái sinh, chúng ta đã nhận được tất cả, nhưng chúng ta phải sẵn lòng để dâng chính mình để Đấng Christ thể hiện sự sống của Ngài qua chúng ta. Mặt khác sự phó thác mà không có đức tin chỉ là một hành động chết. Vì thế chúng ta phải làm cả hai: thứ nhất, phó thác tất cả cho Chúa để Ngài tác động đến chúng ta, thứ hai tin rằng Đức Chúa Trời đã làm trọn vẹn tất cả theo lời của Ngài.
Anh chị em, chúng ta hãy mạnh dạn lên và tin hoàn toàn vào những gì Chúa nói. Đừng để lệ thuộc vào cảm giác của chúng ta. Chúng ta chưa từng thấy thiên đàng hay hỏa ngục; dựa vào lời Chúa mà chúng ta tin là có thiên đàng và hỏa ngục. Ngoài lời Chúa ra, chúng ta không cần bất cứ bằng chứng nào cả.
Khi Chúa Giê-su cùng môn đệ của Ngài đi thuyền qua bên kia bờ hồ, giông bão nổi lên và sóng gió vồ vập, đánh bạt con thuyền. Các môn đồ của Ngài thấy thế nên rất sợ hãi bèn đánh thức Ngài dậy: “Thầy ơi, Thầy ơi, chúng ta chết!” Ngài thức dậy, khiến gió yên sóng lặn và mặt hồ tĩnh lại như thể không có gì xảy ra. Và Ngài hỏi họ: “Đức tin các ngươi ở đâu?” (xem Lu-ka 8:22-25). Chúa đã nói: “Qua bên kia bờ hồ.” Họ không cần phải nghi ngờ gì cả vì Ngài đã nói điều đó. Tuy có bão tố nhưng Ngài vẫn mang họ qua được bên kia hồ. Anh chị em ơi, chúng ta chỉ nên tin vào lời Chúa mà thôi. Đừng lo quan tâm đến các việc khác. Lời Chúa là hoàn toàn trọn vẹn.
W. Nee
(Dịch từ “Das überwindene Leben”)