Bài 9
THẦN TÁNH CỦA ĐẤNG CHRIST.
LỜI GIỚI THIỆU:
Giáo lý căn bản này thường xuyên bị tấn công bởi nhóm Manalistas Russellites….Niềm tin nơi Thần tánh Đấng Christ là niềm tin chính vào sự cứu rỗi. Rô-ma 10:9 “Nếu miệng ngươi xưng Đức Chúa Jêsus ra và lòng ngươi tin rằng….”
Nghiên cứu Kinh thánh ta thấy một số người quy đạo đều phải thừa nhận Jêsus là Chúa như Phao-lô trong Công 9:5; người đàn ông mù trong Giăng 9:38. Khước từ Thần tánh của Chúa sẽ kết án chúng ta đời đời.
Trong bài học này chúng ta có 15 bằng chứng về Thần tánh Đấng Christ.
I. JÊSUS CHRIST được nhắc đến như là CHÚA trong Thi 110:1:
Thi 110:1: Chúa, Đức Cha nói cùng Chúa, cứu Chúa tôi. Chúa Jêsus đã trích dẫn câu nầy trong Ma-thi-ơ 22:41.46; Mác 12:35-36; Lu-ca 20:39-44. Phi-e-rơ trích dẫn câu nầy trong bài giảng lễ ngũ tuần, Công vụ 2:34. Điều nầy rất quan trọng.
II. ĐỨC CHÚA TRỜI ĐẾN SỐNG VỚI LOÀI NGƯỜI:
Ê-sai 7:14… tên Ngài là Em-ma-nu-ên, ứng nghiệm Ma-thi-ơ 1:23: tại Bết-lê-hem, Đức Chúa Trời trong Thân vị Jêsus Christ đã đến ở giữa loài người.
III. ĐẤNG CỨU THẾ JÊSUS CHRIST ĐƯỢC BAN CHO DANH HIỆU THIÊNG LIÊNG TRONG LỜI TIÊN TRI:
Ê-sai 9:6,7 Đấng lạ lùng, Đấng mưu luận, Đức Chúa Trời quyền năng Cha đời đời,, Chúa bình an. Chỉ có Chúa Jêsus mới làm ứng nghiệm các Danh hiệu nầy. Lu-ca 18:19; Thi 16:7; Giăng 10:30.
IV. ĐẤNG CỨU THẾ ĐƯỢC TIÊN TRI PHẢI ĐẾN LÀ TỪ TRƯỚC VÔ CÙNG.
Mi-chê 2:5 gốc tích Ngài có từ xưa, từ trước vô cùng; Chúa Jêsus có phán: trước khi có Áp-ra-ham đã có Ta Giăng 8:58.
V. CẢ ĐỨC CHÚA TRỜI VÀ ĐẤNG CHRIST ĐỀU XƯNG TÊN “TA LÀ “
Xuất 3:14 “Ta là Đấng Tự Hữu Hằng Hữu.”
Giăng 8:58 Trước khi có Áp-ra-ham, Ta hằng hữu.
Người Do thái hiểu ngay và cho rằng Chúa Jêsus phạm thượng tôn mình bằng Đức Chúa Trời, nên họ vội đi ném đá Chúa Jêsus Luật Do thái tội phạm thượng như thế đáng bị ném đá (Lê-vi 24:12-16). Nhưng Chúa Jêsus là Chúa thật nên Ngài không phạm tội nầy.
VI. CHÚA JÊSUS THA TỘI.
Mác 2:5,7 chỉ có Đức Chúa Trời mới có quyền tha tội.
Người Do thái quan niệm chỉ có Đức Chúa Trời mới có quyền tha tội vì tội là vi phạm luật pháp, và chỉ có Đấng vô tội mới tha tội được mà thôi. Trong việc tha tội, hoặc Chúa Jêsus phạm tội phạm thượng hoặc Ngài là chính Đức Chúa Trời, có quyền tha tội.
VII. CHÚA JÊSUS TỰ XƯNG NGANG HÀNG VỚI ĐỨC CHA VÀ ĐỨC THÁNH LINH.
Điều nầy có bằng cớ trong công thức lễ Báp-têm Ma-thi-ơ 28:19, trong lời chúc phước ở II Cô-rinh-tô 13:14 gắn liền 3 tên Cha, Con, Linh với nhau.
VIII. CHÚA JÊSUS TỰ XƯNG LÀ TOÀN TRI.
Toàn tri là biết hết mọi sự, đây là thuộc tánh của Đức Chúa Trời Mác 11:2-6; Ma-thi-ơ 12:40 và Ma-thi-ơ 24:3-51.
IX. CHÚA JÊSUS TỰ XƯNG LÀ TOÀN TẠI.
Toàn tại là thuộc tánh của Đức Chúa Trời, không phải của thiên sứ và loài người. Ma-thi-ơ 18:20 “Nơi nào có đôi ba người nhơn Danh Ta nhóm nhau lại thì Ta ở giữa họ.”
X. CHÚA JÊSUS TỰ XƯNG LÀ TOÀN NĂNG.
Ma-thi-ơ 28:18 “Hết thảy quyền phép trên trời dưới đất đã giao cho Ta.”
XI. JÊSUS CHRIST CÓ QUYỀN NĂNG SÁNG TẠO.
Giăng 1:1-3; Hê-bơ-rơ 1:3 Chúa Jêsus sáng tạo và bảo tồn thế giới Ngài dùng quyền làm phép lạ biến nước thành rượu, hóa bánh nuôi 5000 người.
XII. CHÚA JÊSUS CÓ QUYỀN TRÊN THIÊN NHIÊN.
Lu-ca 8:24 Chúa quở gió.
Mác 4:34 Chúa khiến biển yên lặng.
Ma-thi-ơ 14:25,26 Chúa bước trên biển.
XIII. JÊSUS CHRIST NHẬN SỰ THỜ PHƯỢNG DÀNH CHO ĐỨC CHÚA TRỜI.
Giăng 8:38 người mù lạy Chúa.
Lu-ca 4:8 Chỉ thờ phượng một mình Đức Chúa Trời thôi.
XIV. CHÚA JÊSUS CHẤP NHẬN LỜI CHỨNG CỦA SỨ ĐỒ THÔ-MA.
Giăng 20:28 “Lạy Chúa tôi và là Đức Chúa Trời tôi ”
Nếu Thô-ma sai lầm, nói lộn, nói quá thì Chúa Jêsus phải sửa sai.
XV. SỰ KIỆN PHỤC SANH CỦA CHÚA JÊSUS.
Đây là lý lẽ mạnh mẽ nhất chứng tỏ Jêsus là Đức Chúa Trời.
Rô-ma 1:4 Câu này đặc biệt nhấn mạnh rằng sự phục sanh tuyên bố Jêsus là con Đức Chúa Trời. Nếu Jêsus là người dối trá, hoặc chỉ là một người thường thì Đức Chúa Trời sẽ để Ngài cứ chết trong mộ cho đến ngày phán xét. Rô-ma 6:4 cho biết chính Đức Chúa Trời khiến Jêsus sống lại. Chính Đức Chúa Trời xác định thần tánh của Chúa Jêsus.
KẾT LUẬN:
Chúng ta dám kết luận Jêsus là Đức Chúa Trời vì chính Ngài đã sở hữu đến 10 thuộc tánh mà Đức Chúa Trời đã có, và thuộc tánh này chỉ có Đức Chúa Trời có mà thôi.
1. Đời đời. Mi-chê 5:2; Giăng 8:58; Cô-lô-se 1:17;Khải 1:8.
2. Không thay đổi. Hê-bơ-rơ 13:8
3. Toàn năng. Lu-ca 8:24; Ma-thi-ơ 28:18.
4. Toàn tại. Ma-thi-ơ 18:20; Giăng 1:48; Giăng 3:13; Ma-thi-ơ 28:20.
5. Toàn tri. Mác 11:26;Giăng 2:24-25; Lu-ca 5:22; Ma-thi-ơ 24.
6. Thánh. Mác 1:24, vô tội 2 Phi-e-rơ 2:22; Giăng 19:4.
7. Công chính. Giăng 2:14-17; Công 17:31.
8. Yêu thương. Giăng 15:13; Giăng 11:36.
9. Thương xót. Tít 3:5.
10. Thành tín. II Ti-mô-thê 2:13.
Có 5 công tác của Đức Chúa Trời được mô tả cho Chúa Jêsus: Sáng tạo, tha tội, bảo tồn, kêu kẻ chết sống lại và phán xét. Giăng 1:3; Hê-bơ-rơ 1:3; Lu-ca 7:48; Giăng 6:39; Giăng 5:22.
Câu hỏi:
1. Tại sao giáo lý thần tánh Đấng Christ là quan trọng?
2. Bạn giải thích Thi 110:1 như thế nào?
3. Đức Chúa Trời ở với loài người như thế nào theo Ê-sai 7:14; Ma-thi-ơ 1:23.
4. Liệt kê năm Danh dành cho Chúa Cứu thế trong Ê-sai 9:6-7.
5. Đưa ra một lời tiên tri tỏ ra Jêsus là Đấng vĩnh cửu.
6. Ý nghĩa Giăng 8:58,59 là gì?
7. Mác 2:5 chứng minh Jêsus là Đức Chúa Trời như thế nào?
8. Chứng minh rằng Chúa Jêsus mang 5 thuộc tánh Đức Chúa Trời.
9. Làm thế nào Lu-ca 8:24 chứng tỏ Jêsus là Đức Chúa Trời?
10. Lý lẽ chính yếu nhất chỉ về thần tánh Chúa Jêsus là gì?
THẦN TÁNH CHÚA JÊSUS
(Những lý lẽ chống lại)
LỜI GIỚI THIỆU:
Giáo lý này bị tấn công không thương xót vì cớ sự vô tín của loài người, nên chúng ta cần biết các lý lẽ và các cơ sở Thánh Kinh mà phe chống đối viện dẫn.
Tài liệu trong bài học này được dùng từ cuốn sách nhỏ “Thần tánh Đấng Christ” của Alvier ở Manila do nhà xuất bản Rangel and Sons ấn hành. Chúng tôi chỉ liệt kê 21 lý lẽ và câu trả lời ngắn gọn.
1. Đấng Christ không phải là Đức Chúa Trời bởi vì Ngài có thịt và xương còn Thần thì không có thịt và xương. Giăng 4:24.
Lý lẽ nầy dấy lên vì vấn đề một Ngôi 2 bản tánh của Chúa Cứu thế. Mà thật ra Đấng vô hình đã trở thành hữu thì đương nhiên phải mang thân xác con người.
– 1 Ti-mô-thê 2:5 Chúa Jêsus có 2 bản tánh.
– 1 Ti-mô-thê 3:16 “Đức Chúa Trời tỏ bày trong xác thịt” trong con người Chúa Jêsus.
2. Đấng Christ không phải là Đức Chúa Trời vì Ngài có khởi đầu còn Đức Chúa Trời thì vô thỉ vô chung.
Vì là Chúa Jêsus có ngày sinh khi Ngài đầu thai bởi Thánh Linh còn Ngài là Đức Chúa Trời nên Ngài cũng vô thỉ vô chung. Giăng 8:56-59. Cô-lô-se 1:17; Giăng 1:18; Ê-sai 9:6.
3. Đấng Christ không phải là Đức Chúa Trời vì Ngài là sinh vật thọ tạo còn Đức Chúa Trời thì không do ai tạo dựng. Cô-lô-se 1:15; Khải 3:14.
Bản dịch thật chính xác Khải 3:14 phải là thế này: “Ngài là nhân chứng của sự khởi đầu công cuộc sáng tạo của Đức Chúa Trời”, nên Ngài không phải là vật thọ tạo mà là chứng nhân của cuộc sáng tạo.
Châm 8:22, 23 nói đến sự khôn ngoan đã hóa thân trong con người của Đấng Christ, Ngài là Đấng có từ khi nguyên thỉ, trước khi dựng nên thế gian.
4. Đấng Christ không phải là Đức Chúa Trời vì Ô-sê 11:9 nói rằng Đức Chúa Trời không phải là người trong khi Ê-xê-chi-ên 28:2 nói con người không phải là Đức Chúa trời.
Thật ra, trong Ô-sê 11:9, nhà tiên tri không có ý nói rằng Đức Chúa Trời không thể mang lấy hình hài xác thịt của con người đâu. Không có việc chi là khó đối với Đức Chúa Trời (Giê-rê-mi 32:17, 18), và Ngài có thể tự bày tỏ ra trong xác thịt.
5. Đấng Christ không phải là Đức Chúa Trời vì Ngài gọi Đức Chúa Trời là Cha trong Ma-thi-ơ 27:46 và Giăng 20:17.
Chúa Jêsus khi đã thành người Ngài xưng Đức Chúa Trời là Cha Ngài. Đức Chúa Trời trong Hê-bơ-rơ 1:8 gọi Chúa Jêsus là Đức Chúa Trời, nhưng điều đó không làm giảm địa vị Thần tánh của Đức Cha.
6. Đấng Christ không phải là Đức Chúa Trời vì Đức Cha đã sai Ngài xuống thế gian (Giăng 8:42).
Đức Cha sai Con Ngài xuống thế gian, Chúa Jêsus tình nguyện giáng thế, điều đó không làm giảm giá trị địa vị của Ngài là Đức Chúa Trời toàn năng. Lu-ca 19:10; Ga-la-ti 4:4,5.
7. Đấng Christ không phải là Đức Chúa Trời vì Ngài mang thể xác (I Giăng 4:2,3; 2 Giăng 7). Vì Jêsus là xác thịt, xương, máu, nên Ngài là người không hơn không kém.
Chúa Jêsus mang xác thịt xương máu con người vì Ngài đã nhập thể. Làm Đức Chúa Trời Ngài là Đấng Thần linh đời đời, nhưng để làm Đấng cứu chuộc loài người, Ngài nhất thiết phải mang lấy xác thịt con người. I Phi-e-rơ 2:21-23.
8. Đấng Christ không phải là Đức Chúa Trời vì Đức Chúa Trời là đầu của Ngài theo I Cô-rinh-tô 11:3.
Trong một bộ ba đồng trị, nhất thiết phải có một vị chủ tịch nhưng điều đó không có nghĩa là vị chủ tịch lớn hơn hai vị kia. Cha, Con với Thánh Linh là đồng đẳng, nhưng Cha làm vai trò của người điều hành hay thường vụ như cách dùng ngày nay.
9. Đấng Christ không phải là Đức Chúa Trời vì Ngài được gọi là con người theo Giăng 8:40; I Ti-mô-thê 2:5.
Đức Chúa Jêsus vừa là Trời thật, vừa là người thật trong một Thân vị chứ không phải là sự trộn lẫn của hai bản tính. Em-ma-nu-ên nghĩa là Đức Chúa Trời ở cùng chúng ta.
10. Đấng Christ không phải là Đức Chúa Trời vì Ngài là con Đức Chúa Trời cũng giống như chúng ta có thể trở thành con cái của Ngài.
Bằng sự qui đạo chúng ta trở thành con cái Đức Chúa Trời (Giăng 1:12), nhưng Chúa Jêsus là Con Độc sanh của Đức Chúa Trời (Giăng 3:16) đó là một Danh vị độc nhất và đặc biệt. Con Đức Chúa Trời thì đồng đẳng với Đức Cha (Phi 2:6), còn các thánh đồ trở thành kẻ kế tự của Đức Chúa Jêsus Christ.
11. Đấng Christ không phải là Đức Chúa Trời vì Đức Cha đã ban cho Ngài quyền phép theo Ma-thi-ơ 28:18.
Trong Phi-líp 2:5-8 Đức Con đã giao quyền phép cho Đức Chúa Trời, và sau khi Chúa phục sanh Đức Chúa Trời lại tái giao quyền phép đó cho Ngài y như trước. Rõ ràng quyền phép đó vốn là của Ngài, nhưng Ngài tự nguyện xa lìa khi trở thành người.
12. Đấng Christ không phải là Đức Chúa Trời vì Đức Chúa Trời đã tôn Ngài lên làm Chúa trong Công 2:36.
Đây không có nghĩa là thăng chức hoặc tấn phong, nhưng vì Ngài luôn luôn vốn là Đức Chúa Trời nên nhân sự kiện nầy, Đức Chúa Trời công bố điều đó cho cả nhân loại.
13. Đấng Christ không phải là Đức Chúa Trời vì Ngài đầu phục Đức Chúa Trời theo I Cô-rinh-tô 15:28.
Điều nầy không có ý nói đến bản tính của Đấng Christ, nhưng là nói đến địa vị của Ngài. Đấng Christ tình nguyện chọn sự đầu phục, điều nầy không đi ngược lại ý muốn của Ngài.
14. Đấng Christ không phải là Đức Chúa Trời vì Đấng Christ chết còn Đức Chúa Trời bất tử không thể chết. I Ti-mô-thê 1:17; Lu-ca 23:46; Công 2:32.
Jêsus là con người đã chết, nhưng Jêsus là Đức Chúa Trời thì không hề chết Hê-bơ-rơ 2:9,14. Đây là thể xác chết, Thần linh không chết vì sẽ trở về với Đức Chúa Trời.
15. Đấng Christ không thể là Đức Chúa Trời vì Ngài được đầu thai bởi Đức Thánh Linh Ma-thi-ơ 1:18-20. Là một tạo vật của Thánh Linh Ngài không phải là Đức Chúa Trời cũng không phải là Đấng tạo hóa.
Về nhân tánh Chúa Jêsus được đầu thai bởi Thánh Linh. Còn về Thần tánh Chúa Jêsus luôn hằng hữu Giăng 1:1,2, Chúa Jêsus có trước trinh nữ Ma-ri vô cùng.
16. Đấng Christ không thể là Đức Chúa Trời vì Ngài phán ở trong Giăng 20:17 “Ta lên cùng Cha Ta và Cha các ngươi, Đức Chúa Trời Ta và Đức Chúa Trời các ngươi.” Vì thế Chúa Jêsus và Đức Chúa Trời hoàn toàn khác biệt.
Cha và Con là hai Ngôi nhưng là một Đức Chúa Trời “Ta với Cha là một” (Giăng 10:30; Giăng 17:11,21,22).
17. Đấng Christ không phải là Đức Chúa Trời vì Ngài đã cầu nguyện với Đức Cha và xưng Đức Cha như là một Đức Chúa Trời duy nhất có thật (Giăng 17:3; I Cô-rinh-tô 8:6).
Sự chống đối nầy quên rằng Chúa Jêsus đồng hằng hữu với Đức Cha. Cha với Con là một, cả hai đều là một bản tính, là Linh đời đời, nhưng khác nhau về chức vụ và trách nhiệm. Đức Cha và Đức Con có mối quan hệ cá nhân gắn liền với nhau. Ma-thi-ơ 11:27; Lu-ca 10:22; Giăng 12:45.
18. Đấng Christ không phải là Đức Chúa Trời vì nếu Ngài là Đức Chúa Trời thì như vậy sẽ có hai Đức Chúa Trời.
Theo Giáo lý Ba Ngôi thì Đức Chúa Trời có Ba ngôi: Cha, Con và Linh chứ không phải là ba Đức Chúa Trời đâu.
19. Đấng Christ không phải là Đức Chúa Trời vì Ngài chỉ là ý niệm, ỳ chỉ hay mục đích của Đức Chúa Trời. Ngài không có sự hiện hữu vật chất hay hình thể vật chất từ đầu tiên.
Đây có lẽ là lối chơi chữ trong Giăng 1:1,2 nhưng câu xác định và có uy quyền “Ngôi Lời là Đức Chúa Trời.”
20. Đấng Christ không phải là Đức Chúa Trời vì trong Ngài nói “Cha Ta lớn hơn Ta” (Giăng 14:28).
Đây ngụ ý địa vị Ngài chứ chắc chắn không phải bản tính Ngài. Về địa vị Chúa Jêsus “Không coi sự bình đẳng mình là sự nên nắm giữ, ấy chính Ngài đã tự bỏ mỉnh đi” (Phi-líp 2:7). Ngài đã tự chọn địa vị thuận phục Đức Cha.
21. Đấng Christ không phải là Đức Chúa Trời vì dầu Ngài là với Đức Chúa Trời, nhưng chỉ ngụ ý Ngài là một trong sự chăn giữ, sự dạy dỗ và sự phán xét chứ không phải là một trong thân vị Đức Chúa Trời.
Cha và Con là một Đức Chúa Trời (hai Ngôi), đồng hằng hữu như là một Giê-hô-va Đức Chúa Trời. Đức Cha là Giê-hô-va trong cựu ước, Thi 23:1 Chúa Jêsus là Giê-hô-va trong Tân ước Giăng 10:11; Hê-bơ-rơ 13:20; Khải 7:17.
KẾT LUẬN:
Jêsus Christ là Đức Chúa Trời,Ngài là Đức Giê-hô-va. Chúa Jêsus là Đức Chúa Trời toàn năng. Dầu chúng ta không thể trả lời thỏa mãn hết mọi câu hỏi, nhưng chúng ta tin rằng Chúa Jêsus là Đức Chúa Trời.