Trong tác phẩm “History and Christianity (Nhà xuất bản Inter-Varsity cho phép sử dụng, 1964, Downers Grove, III), John Warwich Montgomery có nói: “Những tài liệu đầu tiên về cuộc đời và chức vụ của Chúa Jesus cho chúng ta một ấn tượng rằng con người ngày đã đi đây đó không phải để làm nhiều “điều tốt” cho chính mình nhưng đã gây nhiều phiền toái cho chính mình.
“Về điểm này cũng rất giống với Socrates: Cả 2 đều làm cho những người đương thời tức điên lên đến nỗi cuối cùng cả 2 đều chịu chết. Nhưng Socrates đã châm chọc một số ít người Athen bằng cách đòi hỏi họ phải “tự biết mình” – tức là hãy kiểm soát cuộc sống buông thả của mình – Còn Chúa Jesus đã làm cho người cùng thời tức giận vì Ngài cứ liên tục buộc họ có thái độ suy nghĩ về Ngài như thế nào”.
“Các ngươi nói ta là ai?” “Các ngươi nghĩ gì về Đấng Christ?” “Ngài là Con của ai?”. Đây là những điều mà Chúa Jesus đã hỏi”. 43/12.
Đấng Christ đã làm sáng tỏ Ngài là ai. Ngài nói với Thôma rằng: “Ta là đường đi, lẽ thật và sự sống. Chẳng bởi ta thì không ai được đến cùng Cha” (Gi 14:6).
Sứ đồ Phaolô nói rằng Đấng Christ, “bởi sự sống lại của Ngài từ trong kẻ chết, được tỏ ra là con Đức Chúa Trời có quyền phép” (Ro 1:4).
Như G.B. Hardy (trong tác phẩm Countdown, nhà xuất bản Moody, 1970), đã nói: “Đây là tài liệu trọn vẹn nhất:
Mộ của Khổng Tử – Còn có xác bên trong.
Mộ của Phật Thích Ca – Còn có xác bên trong.
Mộ của Mohammet – Còn có xác bên trong.
Mộ của Chúa Jesus – TRỐNG RỖNG
Bây giờ, quyết định thuộc về bạn. Bằng chứng đã tự nói lên rồi. Nó nói rất rõ rằng:
LỜI CHỨNG CỦA JOSH MCDOWEL
THẬT VẬY CHÚA JESUS CHRIST ĐÃ SỐNG LẠI
TÔI ĐÃ ĐƯỢC THỎA LÒNG
Cách đây nhiều năm, cuộc đời của tôi giống như điều mà Thomas Aquinas mô tả rằng mọi người đều có một khát vọng không nguôi về hạnh phúc. Tôi muốn được hạnh phúc. Ai lại không muốn được hạnh phúc?
Tôi không thích cô đơn và tôi thường tự hỏi “Tôi là ai?” Nếu lúc ấy có ai cho tôi thuốc phiện chắc tôi cũng sẽ liều một phen, vì tôi đã thất vọng, và tôi đã thật sự tìm kiếm câu trả lời cho sự thất vọng và trống trãi của mình.
Thoạt tiên, tôi cho rằng câu trả lời chắc là tôn giáo. Vì thế tôi đã đến nhà thờ. Nhưng tôi chẳng hề tìm thấy được điều gì có thể biến đổi cuộc đời tôi cả. Tôi là người rất thực tế, và nếu không có gì hiệu quả, tôi sẽ vứt bỏ nó. Vì vậy tôi đã từ bỏ tôn giáo.
Sau đó tôi quyết định rằng học thức phải là câu trả lời vì tất cả những nhà lãnh đạo của chúng ta đều là những người có học. Tôi vào đại học, nói chuyện với sinh viên về nhiều vấn đề, nhưng chúng tôi cũng chẳng có giải pháp gì cả. Mặc dù các giáo sư có thể nói với tôi làm thế nào để làm cho cuộc sống tốt hơn nhưng họ không thể cho tôi biết làm thế nào để sống tốt hơn.
Thế rồi tôi nghĩ rằng câu trả lời có thể là thanh thế. Vì vậy tôi đã ứng cử vào chức vụ chủ tịch sinh viên năm thứ nhất. Chúng tôi đã mua một số phiếu và tôi đã đắc cử. Thật là vui thích khi được biết mọi người ở các trường đại học, thi hành những quyết định, bảo người khác phải làm điều này, điều nọ. Nhưng sau một vài tuần, sự phấn khởi cũng bắt đầu qua đi mất. Các sinh viên tìm đến tôi với những nan đề của họ và tôi nói “Các bạn ơi, tôi không giúp các bạn được, tôi cũng có nan đề của riêng tôi”.
Nhưng cũng vào khoảng thời gian đó, tôi thấy có một số sinh viên và giáo sư có vẻ khác lạ. Hình như họ đang sống vượt lên trên hoàn cảnh, không bị gánh nặng đè bẹp.
“Hạnh phúc” của tôi luôn dựa trên hoàn cảnh. Khi mọi sự có vẻ êm đẹp, tôi cũng vui vẻ. Nhưng khi mọi sự trở nên tồi tệ, tôi cũng cảm thấy tồi tệ. Nếu bạn gái của tôi yêu tôi, tôi được ở trên 9 tầng mây, nếu cô ấy chia tay với tôi, tôi đã rơi xuống đất.
Vì vậy, sau một thời gian, tôi đã hỏi họ thật giản dị: “Điều gì đã biến đổi cuộc đời của các bạn?” Một cô gái trẻ ngước nhìn tôi và chỉ nói 2 chữ “Jesus Christ”.
Tôi nhìn chăm cô ấy và nói “Cô ơi, đừng nói với tôi những điều vớ vẩn ấy. Tôi đã chán ngấy tôn giáo và tôi đã chán ngấy nhà thờ. Đừng nói với tôi về tôn giáo”. Nhưng chắc là cô ấy có đức tin rất vững vàng, vì cô ta nói: “Thưa ông, tôi không nói với ông về tôn giáo. Tôi không nói với ông về nhà thờ. Tôi đang nói với ông về con người Jesus Christ”. Sau đó tôi xin lỗi cô ta.
Những sinh viên này chỉ ra cho tôi thấy rằng Cơ Đốc giáo không phải là tôn giáo nhưng là một sự quan hệ. Điều đó đã đụng chạm đến tôi vì tôi luôn yêu mến mối quan hệ của tôi với người khác.
Thế rồi bạn có biết điều gì đã xảy ra không? Họ thách thức tôi tra xét kỹ về những lời xác nhận Chúa Jesus là Con Đức Chúa Trời! Bạn thân mến, tôi nghĩ rằng đây là một trò đùa (Tôi tưởng tượng là mỗi Cơ Đốc nhân đều có 2 bộ óc; một cái đã thất lạc và một cái kia đang đi tìm). Nhưng những người này lại cứ tiếp tục thách thức tôi, vì vậy tôi đã nhận lời.
Kết quả là, tôi đã tìm thấy những sự kiện và bằng chứng về Chúa Jesus Christ mà tôi chưa từng biết. Tôi thường lắng nghe các giáo sư giảng dạy những bài học về nhân văn ngạo mạn, và nếu họ không tin Cơ Đốc giáo thì bạn sẽ không bắt tôi phải tin đạo đó. Nhưng tôi thấy rằng tôi đang từ bỏ Christ vì cớ khuynh hướng hoặc sự khinh suất của họ.
Thật vậy, trong tôi có một sự xung đột kinh khủng. Vì là một sinh viên luật, tôi tin rằng Đức Chúa Trời đã viếng thăm hành tinh này qua con người Jesus, rằng Ngài đã chịu chết trên thập tự vì tội lỗi loài người, rằng Ngài đã từ kẻ chết sống lại và hiện nay còn đang sống. Nhưng ý chí tôi không chấp nhận những gì mà lòng tôi đã nói. Tôi đang là một kẻ không thành thật.
Mỗi khi tôi gặp những người Cơ Đốc hạnh phúc thì sự xung đột trong tôi càng trở nên tồi tệ. Có bao giờ bạn được ở giữa những người hạnh phúc trong khi chính bạn bị buồn khổ chưa? Điều đó không gây ấn tượng cho bạn sao? Vâng, điều đó đã đánh động tôi và chẳng bao lâu tôi biết, tôi phải quyết định bởi vì tôi không thể ngủ mê nữa. Tôi biết tôi phải thay đổi tâm trí của tôi hoặc phải cởi bỏ tâm trí cũ kỹ của mình.
Tôi có 2 sự lựa chọn. Tôi có thể mời Chúa Jesus bước vào đời tôi để làm Cứu Chúa và làm chủ. Hoặc tôi có thể từ chối Ngài.
Tôi rất sung sướng vì tôi có đủ nhạy bén để lượng định tình trạng của tôi. Trải qua 19 năm, tôi không hài lòng về cuộc đời mình, và đây là một số người đã tìm thấy câu trả lời cho cuộc đời họ trong Đức Chúa Jesus Christ. Tôi quyết định rằng nếu tôi không nếm thử Đức Chúa Trời thì tôi là một kẻ ngu ngốc. Tôi nhận thức rằng tôi là người duy nhất trên đời này mà Chúa Jesus đã chết thế cho.
Vào lúc 8.30 một buổi tối tháng 12, tôi đã tiếp nhận Chúa. Tôi biết rằng, tôi phải đi đến điểm này mà thôi.
Thoạt tiên, tôi phải biết chắc là các bạn tôi không theo dõi. Có một lần duy nhất chúng bắt gặp tôi quì gối, đó là lúc tôi đang điều chỉnh tivi, nhưng tối hôm đó, tôi quì gối xuống và cầu nguyện: “Cảm tạ Đức Chúa Jesus, vì Ngài đã chết thế con trên thập tự giá”. Sau đó tôi nói với Đức Chúa Trời rằng tôi biết tôi là tội nhân, là con người thường bị văn tự làm cho sai lạc. Tôi thường nghĩ rằng tội lỗi chỉ là nói dối, giết người, vô đạo đức… Nhưng điều căn bản nhất về tội lỗi đó là thái độ xa cách Đức Chúa Trời. Vì vậy tôi xin Ngài tha thứ cho tôi.
Rồi tôi cầu nguyện “Lạy Chúa Jesus, con xin mời Ngài vào cuộc đời con để làm Cứu Chúa và làm Chủ. Con từ bỏ ý của con để chấp nhận ý muốn của Ngài”. Cuối cùng, bởi đức tin, tôi cảm tạ Ngài vì Ngài đã ngự trị trong lòng tôi.
Không có gì xảy ra cả. Không có một tia chớp nào từ trời chiếu xuống cả. Tôi cũng chẳng có mọc ra đôi cánh nào và tôi cũng không lao đi để mua một cây đàn hạc. Nhưng chỉ trong 6 tháng đến 1 năm, cả cuộc đời tôi đã được thay đổi.
Tôi bắt đầu nhìn thấy những thay đổi trong khoảng 6 đến 8 ngày. Trong đầu óc tôi luôn có nhiều bối rối và tôi phải luôn ở một nơi nào đó hoặc với một người nào đó. Tôi không thể ở một mình tôi với những suy nghĩ của tôi được. Tâm trí tôi dường như đang ở một trạng thái rối rắm. Nhưng khi tôi quyết định giao phó cho Chúa, thì trong lòng tôi có sự bình an và yên nghỉ. Không phải là trong tôi không còn những xung đột, nhưng tôi đã có năng lực để đối phó với những xung đột đó. Tôi đã có sự bình an. Thật khó mô tả điều đó, chính bạn hãy thử đi thì sẽ biết.
Tôi có tính xấu là thường hay nổi nóng. Nhưng sau khi trở thành Cơ Đốc nhân, tôi đã đánh mất tính đó. Có một lần, bỗng nhiên tôi rất bình thản và các bạn tôi đã nhận thấy điều đó. Nhưng những kẻ thù của tôi còn thấy được điều đó sớm hơn nữa.
Tôi còn có tính căm thù. Đó không phải là một cái gì biểu lộ ở bên ngoài nhưng là một sự đè ép ở bên trong. Tôi khinh bỉ người da đen, da vàng, da đỏ và da trắng. Tại sao vậy? Vì hễ ai khác với tôi thì kẻ đó là mối đe dọa cho tôi. Tôi thấy không an toàn.
Nhưng người mà tôi ghét hơn cả là ba tôi. Đối với tôi, ông ấy là một người nát rượu quấy phá xóm làng. Những bạn bè học trung học của tôi thường hay giễu cợt về ông ấy và xem ông ấy như một thằng ngốc trên phố. Tôi cười nhưng trong lòng thì đang khóc. Thỉnh thoảng khi chúng tôi có đông người, tôi đã trói bố tôi lại trong nhà kho và bảo tụi nó là để ông ấy kêu cứu lên. Thậm chí tôi còn cố đầu độc ông ấy bằng cách bỏ thuốc độc vào chai rượu.
Nhưng khi tôi đã trở thành Cơ Đốc nhân, tình yêu của Đức Chúa Trời đã thay thế cho sự căm ghét của tôi, và tình yêu đó mạnh mẽ đến nỗi tôi có thể nhìn thẳng vào mắt của ba tôi và nói: “Ba ơi, con yêu ba”. Điều đó đã làm ông rung động thật sự.
Sáu tháng sau, tôi bị một tai nạn xe hơi rất nghiêm trọng. Khi ba tôi đến phòng thăm tôi, ông hỏi “Con ơi, làm sao mà con có thể thương được một người cha như ba?”. Tôi nói “Thưa ba, cách đây 6 tháng, con không thể làm được điều đó. Nhưng bây giờ, bởi Đức Chúa Jesus Christ, con có thể yêu ba và tất cả mọi người”.
Tôi đã giải thích cho ba tôi, Christ đã thay đổi tôi như thế nào từ trong ra ngoài. Và 45 phút sau, ba tôi quì gối xuống và dâng đời sống ông cho Chúa. Khi ông ngước lên, ông đã là một người được biến đổi thật sự. Điều này giống như có ai đó đã với đến công tắc và bật bóng đèn sáng lên. Sau đó ông chỉ sờ đến chai rượu có một lần nữa thôi.
13 tháng sau, ba tôi mất. Nhưng trong những tháng ngắn ngủi này, bởi sự thay đổi trong cuộc đời của ba tôi, rất nhiều người ở vùng đó và những vùng lân cận đã chịu dâng hiến cuộc đời họ cho Đấng Christ.
Đây là lý do tại sao tôi tin rằng Đức Chúa Jesus Christ là một nhà cách mạng vĩ đại nhất đã từng sống trên đất này. Đây là lý do tại sao tôi tin rằng sự đầu tư lớn lao nhất mà tôi có thể làm là chia xẻ đức tin của tôi cho càng nhiều người càng tốt.
Trước đây tôi thường hoạt động vì cớ sự bất an của mình, nhưng bây giờ tôi hoạt động vì một lý do khác: sự bình an tràn ngập. Tôi đã được thỏa lòng.
Josh McDowel _Anh Châu chuyển ngữ