CHƯƠNG TRÌNH QUAN TRỌNG CỦA TÌNH YÊU
Ngồi nơi bàn viết vĩ đại, Tác Giả mở một quyển sách lớn. Quyển sách không một ngôn từ. Sách không ngôn từ vì ngôn từ chưa có. Ngôn từ chưa có vì ngôn từ chưa cần thiết. Chưa có tai để nghe chúng; chưa có mắt để đọc chúng. Chỉ một Tác Giả.
Vậy nên Tác Giả cầm một cây bút vĩ đại, khởi sự viết. Như một họa sĩ gom góp màu sắc, một nhà điêu khắc chọn lấy dụng cụ, Tác Giả ráp dựng những ngôn từ .
Có ba thứ. Ba ngôn từ đơn độc. Từ ba ngôn từ nầy sẽ tuôn ra hằng triệu tư tưởng. Nhưng, câu chuyện lơ lửng trên ba ngôn từ nầy.
Tác Giả cầm bút, rồi xướng lên ngôn từ đầu tiên:
“T-H-Ờ-I G-I-A-N.”
Thời gian chưa có cho tới khi Tác Giả viết nó ra. Ngài, chính Ngài, vô thời gian, song câu chuyện của Ngài đóng khung trong thời gian. Câu chuyện sẽ là một ánh dương lên lần đầu, lần đầu cát bụi chuyển động. Một khởi sự… và một sau cùng. Một chương cuối. Ngài biết điều đó trước khi Ngài viết.
Thời gian. Một khoảng ngắn trên lối đi vô hạn.
Chậm rãi, dịu dàng, Tác Giả viết ngôn từ thứ nhì. Một danh:
“A-D-A-M”.
Khi Ngài viết, Ngài thấy người, Adam đầu tiên. Rồi Ngài thấy hết thảy những người khác. Trong ngàn thời kỳ trong ngàn phương diện, Tác Giả thấy chúng. Mỗi Adam. Mỗi người con. Được yêu tức thì. Được yêu trường kỳ. Ngài trao thời gian cho mỗi người. Ngài chọn nơi cho mỗi người. Không tình cờ. Không ngẫu nhiên. Chỉ hoạch định.
Tác Giả ban lời hứa cho những kẻ chưa ra đời: Ta sẽ tạo ngươi trong hình ảnh Ta. Ngươi sẽ giống như Ta. Ngươi sẽ cười vang. Ngươi sẽ xây dựng. Ngươi sẽ không hề chết. Và ngươi sẽ viết.
Họ phải vậy. Bởi mỗi cuộc đời là một quyển sách, không phải để đọc, mà là một câu chuyện phải được viết ra. Tác Giả khởi đầu câu chuyện cho mỗi cuộc đời, song mỗi cuộc đời phải tự viết phần cuối đời mình.
Một tự do khá nguy hiểm. An toàn hơn chăng khi phải kết thúc câu chuyện cho mỗi Adam? Để soạn thảo mọi lựa chọn. Phải đơn sơ hơn. Phải an toàn hơn. Nhưng không thể là tình yêu. Tình yêu chỉ yêu khi được chọn. Vậy Tác Giả quyết định ban cho mỗi người con một cây bút. Ngài khẽ bảo: “Hãy thận trọng viết.”
Yêu thương và chủ định, đã thấy đau lòng, Ngài viết ngôn từ thứ ba:
“E-M-M-A-N-U-E-L”
(Thượng Đế Ở Cùng Chúng Ta).
Khối óc vĩ đại nhất trong vũ trụ đã hình dung thời gian. Quan án chân chính nhất đã ban cho Adam một lựa chọn. Nhưng chính tình yêu đã ban Emmanuel – Thượng Đế ở cùng chúng ta.
Tác Giả muốn đi vào câu chuyện của chính Ngài.
Thiên Ngôn trở thành nhục thể. Chính Ngài sẽ được sanh ra. Chính Ngài sẽ là con người. Chính Ngài sẽ có chân, tay. Chính Ngài sẽ có những giọt nước mắt, cùng những thử thách.
Và quan trọng hơn hết, Ngài cũng có một lựa chọn. Emmanuel sẽ đứng trên con đường thập tự giữa sự sống và sự chết, và phải lựa chọn. Tác Giả biết rõ sức nặng của quyết định. Ngài ngập ngừng khi viết đến trang mô tả sự đau đớn chính mình. Ngài có thể ngưng viết. Dù Tác Giả có một lựa chọn. Nhưng sao một Đấng Sáng Tạo không thể sáng tác? Một Nhà Văn không thể viết nên lời?
Và, sao Tình Yêu lại không thể yêu? Vậy Ngài chọn sự sống, dù điều nầy có nghĩa là sự chết, và mong rằng những đứa con của Ngài cũng sẽ làm như vậy.
Thế nên Tác Giả Sự Sống hoàn tất câu chuyện. Ngài đâm mũi giáo vào thân xác, và lăn tảng đá khỏi hang mộ. Biết rằng sự lựa chọn Ngài sẽ làm, biết rằng sự lựa chọn hết thảy những Adam sẽ làm, Ngài viết “KẾT CUỘC,” xong xếp quyển sách lại và công bố khởi đầu: “Hãy có sự sáng!”
CHIẾN THẮNG TÌNH YÊU CỦA BẠN
Đây là điều chúng ta muốn biết. Chúng ta muốn biết tình yêu của Thượng Đế sẽ chịu đựng bao lâu… Có thật Thượng Đế thương yêu chúng ta mãi mãi? Không chỉ trong … ngày Chúa Nhật khi đôi giầy chúng ta được đánh bóng và mái tóc chúng ta được chải chuốt. Chúng ta muốn biết… Thượng Đế cảm thấy thế nào về tôi khi tôi là một tên “cà chớn?” Không phải khi tôi nóng cháy, tích cực và sẵn sàng khắc phục thế giới đói khát. Không phải vậy. Tôi biết Ngài cảm thấy thế nào về tôi. Thậm chí một con người như tôi.
Tôi muốn biết Ngài cảm thấy thế nào về tôi khi tôi đập bất cứ vật gì di động, khi các tư tưởng của tôi nằm trong vũng sình, khi lưỡi tôi đủ bén để thái một hòn đá. Vậy Ngài cảm thấy thế nào về tôi?…
Điều gì có thể phân cách chúng ta khỏi tình yêu Đấng Christ đã dành cho chúng ta?
Thượng Đế đã trả lời câu hỏi của chúng ta trước khi chúng ta chất vấn. Vậy, chúng ta có thể thấy câu trả lời của Ngài: Ngài chiếu sáng bầu trời bằng một vì sao. Chúng ta có thể nghe câu trả lời đó: Ngài khỏa lấp đêm vắng bằng một hòa ca; và chúng ta có thể tin, Ngài đã làm điều không ai nghĩ tới: Ngài trở thành nhục thể và sống giữa chúng ta.
Ngài đặt tay Ngài trên vai nhân loại, và phán: “Các con là tạo vật đặc biệt.”
TÌNH YÊU VÔ THỜI GIAN, VÔ BIÊN GIỚI
Không bị ràng buộc bởi thời gian, Ngài thấy hết thảy chúng ta. Từ rừng sâu Virginia đến thương xá London; từ hải tặc Vikings đến các nhà phi hành, từ thổ dân hang động đến các vì vua, từ những kẻ dựng chòi đến các đốc công xây đá, Ngài đều thấy chúng ta. Tất cả những tên du đãng, sống lang thang, Ngài đã thấy chúng ta trước khi ra đời.
Và Ngài yêu những gì Ngài thấy. Ngập tràn cảm xúc. Khắc phục niềm kiêu hãnh, Đấng tạo các ngôi sao đến với chúng ta, từng người một, và phán: “Ngươi là con Ta. Ta yêu ngươi tha thiết. Ta biết rằng một ngày kia ngươi sẽ quay khỏi Ta và ra đi. Nhưng Ta muốn ngươi biết, Ta đã dành cho ngươi một lối về.”
Và để chứng tỏ điều nầy, Ngài đã làm một việc phi thường.
Bước khỏi thiên ngai, Ngài cởi chiếc quang bào, rồi khoác lên bằng chính da mình: da con người, đậm sắc. Ánh sáng của vũ trụ đi vào một dạ con tối tăm ẩm ướt. Chính Ngài, Đấng các thiên sứ thờ lạy, trú ẩn trong bào thai của một thôn nữ, sanh ra trong đêm lạnh, rồi ngủ trên rơm rạ của chiên bò.
Mary không biết phải dâng lên thánh nhi bầu sữa hay lời tôn vinh, song nàng đã dâng cả hai, bởi Ngài, quá gần để nhận thấy, đói khát và thánh thiện.
Joseph không biết phải gọi thánh nhi là Con trẻ hay Thiên Phụ. Song cuối cùng Ông gọi Jesus, bởi đó là điều thiên sứ dạy, và cũng bởi Ông không có một tư ý nhỏ nhoi nào để đặt tên cho một Thượng Đế mà Ông có thể bồng ẫm trong tay…
Phải chăng Bạn đã nghĩ… đầu họ gục xuống và trí họ ngỡ ngàng: “Ngài làm chi trong thế gian, Thượng Đế?” Hay nói tốt hơn: “Kính Thượng Đế, Ngài làm gì trong thế gian?”
Thượng Đế hỏi: “Điều chi có thể khiến Ta ngừng yêu ngươi? Hãy xem Ta nói bằng ngôn ngữ ngươi, ngủ trên đất ngươi, và cảm biết những đau đớn của ngươi. Ngươi lạ lùng sao Ta hiểu được cảm nghĩ của ngươi? Hãy nhìn đôi mắt nhảy nhót của đứa bé Nazareth: ấy là Thượng Đế đang đi vào học đường. Hãy nhìn con trẻ nơi bàn của Mary; ấy là Thượng Đế đổ tràn sữa của nó.
“Ngươi lạ lùng tình yêu Ta sẽ tồn tại bao lâu? Hãy tìm câu trả lời ngươi trên một thập giá vỡ nát, trên một ngọn đồi tang thương. Ấy là Ta mà ngươi thấy trên đó, Đấng tạo nên ngươi, Thượng Đế của ngươi, bị đóng đinh và đổ máu. Phủ đầy nước bọt và chìm ngập trong tội.
“Đó là tội lỗi ngươi mà Ta cảm nhận. Đó là cái chết của ngươi mà Ta đang chịu. Đó là sự sống lại của ngươi mà ta đang sống. Đó là bao nhiêu tình yêu của Ta đối với ngươi!”
MỘT GÓC THIÊN ĐÀNG
Tình yêu của Thượng Đế bao lớn? Làm sao Đấng tạo dựng vũ trụ có thể trông nom những khúc khuỷu quanh co trong hành trình đời Bạn? Hãy suy tư về ý tưởng nầy:
Nếu Thượng Đế có khả năng đặt các vì sao vào những đầu nối và treo bầu trời như một tấm màn, Bạn có nghĩ rằng từ xa xôi Thượng Đế có thể hướng dẫn cuộc đời Bạn? Nếu Thượng Đế của Bạn có đủ năng lực để khai hỏa mặt trời, thì Ngài có đủ năng lực để soi sáng lối đi của Bạn? Nếu Ngài có đủ năng lực để tạo những vòng quỹ đạo cho hành tinh Saturn và chiếu sáng hành tinh Venus, thì có cơ hội nào bên ngoài đủ để cho Ngài chăm sóc và đáp ứng những nhu cầu của Bạn? Hoặc, như Chúa Jesus phán:
“Hãy xem các loài chim không trung. Chúng không trồng hay gặt, hay tích trữ trong kho, song Đấng Thiên Phụ đã nuôi chúng. Và các ngươi biết các ngươi xứng đáng nhiều hơn các loài chim… Sao các ngươi lo lắng về trang phục?
Hãy xem những hoa huệ ngoài đồng lớn lên thể nào. Chúng không làm việc hay tạo trang phục cho chúng. Song Ta phán cùng các ngươi rằng thậm chí Solomon, với những giàu sang của người, cũng không mặc đẹp như một trong những cánh hoa nầy.
Thượng Đế trang phục cho cỏ cây ngoài đồng, là vật đang sống hôm nay, ngày mai bị ném vào lửa. Vậy các ngươi có thể tin chắc rằng Thượng Đế sẽ trang phục cho các ngươi. Chớ có đức tin nhỏ bé như vậy!” (Mat. 6: 25 – 30)
Sao Ngài phải làm thế? Ngài phải ban cho loài chim một bài hát, và núi non một đỉnh cao chăng? Ngài cần đặt những vạch đen trên ngựa vằn và cục bướu trên lạc đà chăng?
Chúng ta có biết sự khác biệt mà Ngài đã làm cho hoàng hôn màu xám thay vì màu cam? Sao những tinh tú lấp lánh và những lượn sóng bạc đầu? Sao tô đỏ chim hồng yến và sơn trắng cá bạch tượng? Tại sao bao phủ vạn vật trong huy hoàng? Tại sao đi vào phiền toái để ban tặng những món quà đó?
Còn Bạn, thì sao? Bạn có làm như thế chăng? Tôi thấy Bạn tìm kiếm một món quà. Tôi thấy Bạn lần mò trong những thương xá, và dò dẫm quanh các dãy hàng. Tôi không nói về những món quà trả nợ. Tôi không mô tả cuộc mua sắm giờ chót loại nước hoa trong tiệm tạp hóa trên đường đến dự mừng sinh nhật. Hãy quên đi những quảng cáo đặc biệt, những đợt khuyến mãi. Tôi muốn nói về con người thật đặc biệt, và món quà thật đặc biệt.
Tôi muốn nói về một vài đồng trong số tiền chợ, cất giấu mỗi tháng để mua cho chàng đôi giày cao cổ da thằn lằn; trố mắt vào hàng ngàn chiếc nhẫn để tìm cho nàng một viên kim cương tốt nhất; thức suốt đêm Giáng Sinh để ráp chiếc xe đạp mới. Tại sao Bạn làm điều đó? Bạn làm điều đó cho những cặp mắt nở to. Bạn làm điều đó cho trái tim ngừng đập. Bạn làm điều đó cho quai hàm rơi xuống. Bạn làm điều đó để nghe những lời chẳng tin: “Anh (hay Chị) làm điều nầy cho tôi sao?”
Ấy là lý do Bạn làm điều nầy. Ấy là lý do Thượng Đế làm điều nầy. Lần tới, một ánh dương lên chiếm lấy hơi thở Bạn; một cánh đồng hoa khiến Bạn lặng thinh, hãy giữ tư thế đó. Chớ nói gì, và hãy lắng nghe những thì thầm thiên thượng: “Con thích điều đó chăng? Ta đã làm điều đó chỉ vì con.”
Tôi sắp thưa cùng Bạn một điều Bạn có thể thấy khó tin. Bạn sắp nghe một ý kiến có thể mở rộng tư tưởng Bạn. Bạn không cần phải đồng ý với tôi, song tôi mong Bạn quan tâm điều nầy với tôi. Bạn không phải mua nó, song ít nhất hãy nghĩ đến nó. Đây nầy: Nếu Bạn là người duy nhất sống trên địa cầu, thì địa cầu vẫn trông y như vậy. Các ngọn núi Himalayas vẫn hùng vĩ và bờ biển Caribbean vẫn thu hút. Mặt trời vẫn núp sau dãy núi Rockies vào buổi chiều và phun tia sáng trên sa mạc lúc rạng đông. Nếu Bạn là người hành hương đơn độc trên đất, Thượng Đế cũng không giảm bớt vẻ đẹp chút nào.
Bởi Ngài làm tất cả điều nầy vì Bạn… và Ngài chờ Bạn khám phá món quà của Ngài. Ngài chờ Bạn chạy ào vô phòng gia đình, dụi mắt mê ngủ, và bắt gặp chiếc xe đạp đỏ chói mà Ngài đã ráp, chỉ vì Bạn. Ngài chờ đợi mắt Bạn mở to và tim Bạn ngừng đập. Ngài chờ đợi giây phút giữa khoảng quai hàm rơi xuống và trái tim nhảy vọt. Bởi trong yên lặng đó, Ngài nghiêng mình tới và thì thầm: “Ta làm điều đó chỉ vì con.”
Tìm gặp thứ tình yêu đó, thật khó tin? Thôi được. Chỉ bởi chúng ta không thể tưởng tượng rằng Thượng Đế ban cho chúng ta những hoàng hôn, thì đừng nghĩ rằng Thượng Đế không làm điều đó. Tư tưởng Thượng Đế cao hơn tư tưởng chúng ta. Đường lối Thượng Đế lớn hơn đường lối chúng ta. Và đôi khi, ngoài sự thông sáng lớn lao của Ngài, Thiên Phụ ban cho chúng ta một góc Thiên đàng, chỉ để tỏ sự chăm sóc của Ngài.
(Trích dịch trong “One Incredible Moment” của Max Lucado)