- Chương trình Nỗ Lực Truyền Bá Phúc Âm là việc sử dụng hai câu hỏi chẩn đoán. Sau khi thăm hỏi về đời sống thế tục, bối cảnh tôn giáo của thân hữu, về Hội Thánh chúng ta và về lời chứng cá nhân hoặc của Hội Thánh, ta nêu ra hai câu hỏi chẩn đoán.
Câu hỏi thứ nhất: “Trong đời sống tâm linh hiện tại, bạn có chắc rằng nếu qua đời bạn sẽ vào Thiên Đàng chăng?” Nếu câu trả lời là không biết chắc, chứng đạo viên sẽ tiếp tục hỏi.
Câu hỏi thứ hai: Giả định bạn qua đời và ứng hầu trước mặt Thượng Đế, rồi Ngài hỏi bạn: “Tại sao ta phải cho con vào Thiên Đàng?” Bạn sẽ thưa với Chúa làm sao?”.[1]
Để thích ứng với văn hóa Việt Nam khi sử dụng hai câu hỏi chẩn đoán, chúng ta nên hỏi như sau:
Câu hỏi 1: “Một ngày nào đó, tất cả chúng ta phải từ giã cõi đời nầy, đôi khi ngày ấy đến sớm hơn chúng ta suy nghĩ. Tôi biết chắc rằng sau khi qua đời tôi sẽ được lên Thiên Đàng. Không rõ trong cuộc sống tâm linh hiện tại, ông, hoặc bà biết chắc rằng nếu qua đời ông/bà sẽ được lên Thiên Đàng không?”
Câu hỏi 2: “Nếu qua đời và ứng hầu trước mặt Thượng Đế, Ngài hỏi chúng ta rằng: “Tại sao Ta cho con vào Thiên Đàng?” Tôi biết sẽ trả lời với Chúa như thế nào? Còn ông/bà thì sao?”
Những câu hỏi chẩn đoán sẽ giúp ta dễ dàng chuyển tiếp qua phần trình bày Phúc Âm.
BỐ CỤC TRÌNH BÀY PHÚC ÂM
I. LỜI MỞ ĐẦU
Ta sẽ nói đến: Đời sống thế tục, bối cảnh tôn giáo của họ. Hội Thánh của chúng ta, lời chứng cá nhân hoặc của Hội Thánh, rồi chuyển qua hai câu hỏi chẩn đoán.
Đời sống thật là lý thú phải không bạn? Nhưng rồi tất cả chúng ta phải từ giã cõi đời nầy một ngày nào đó, đôi khi ngày ấy đến sớm hơn chúng ta suy tưởng. Tôi biết chắc rằng sau khi qua đời tôi sẽ được lên Thiên Đàng, không rõ trong cuộc sống tâm linh hiện tại, bạn có biết chắc rằng nếu qua đời bạn sẽ được lên Thiên Đàng không?
– Tôi tưởng không ai có thể biết chắc điều đó.
– Trải qua nhiều năm chính tôi cũng không biết, nhưng sau đó tôi khám phá được một điều kỳ diệu! Đó là lý do tại sao Thánh Kinh được chép ra. Thánh Kinh dạy: “Ta đã viết những điều này cho các con, hầu cho các con biết mình có sự sống đời đời, là kẻ nào tin đến danh Con Đức Chúa Trời” (IGiăng 5:13).
– Bạn có muốn tôi chia sẻ với bạn làm cách nào tôi biết chắc rằng tôi sẽ vào Thiên Đàng và bạn cũng có thể biết được như vậy không?
– Có, tôi thật muốn biết.
Được rồi, tôi sẵn sàng chia sẻ với bạn, nhưng trước hết xin hỏi câu thứ hai mà tôi nghĩ sẽ đem chúng ta đến gần vấn đề và làm sáng tỏ tư tưởng chúng ta hơn. Giả định rằng bạn qua đời và ứng hầu trước Thượng Đế. Ngài hỏi bạn: “Tại sao Ta cho con vào Thiên Đàng?” Bạn sẽ thưa với Chúa làm sao?
– Tôi không nghĩ ra được câu trả lời nào chính xác. Nhưng nếu tôi cố gắng hết sức ăn ngay ở lành, sống cuộc đời thánh thiện, Trời sẽ cho tôi vào Thiên Đàng.
– Được rồi bạn ạ, điều đó thật đáng khen. Bạn biết không? Khi bạn trả lời câu hỏi thứ nhất, tôi tưởng tôi đã có tin mừng cho bạn. Và sau khi nghe bạn trả lời câu hỏi thứ hai, tôi biết tôi thật có tin mừng đó. Thật thế tôi còn dám quả quyết trong vòng một phút sắp tới, bạn được nghe tin vui lớn nhất mà chưa bao giờ trong đời bạn được nghe! Đó chắc hẳn là một điều lạ phải không?
II. CHIA SẺ PHÚC ÂM
1. Ân phúc: Thiên Đàng là tặng phẩm biếu không. Chẳng phải làm lành lánh dữ mà được. Tôi cảm thấy phần lớn đời tôi cũng sống và suy nghĩ đúng như bạn. Tôi đã nghĩ nếu muốn vào Thiên Đàng thì tôi phải trả giá, hoặc giành chiếm cho được. Tôi phải trở nên người đủ thánh thiện và làm việc sao cho xứng đáng để được vào nước Thiên Đàng.
Nhưng sau đó tôi khám phá ra Thiên Đàng tuyệt đối là một tặng phẩm biếu không chứ không phải cố gắng giành chiếm, hoặc nhờ công đức riêng mà được. Hoàn toàn biếu không thế có kỳ lạ không?
Để tôi chỉ cho bạn câu Kinh Thánh Tân Ước, Rôma 6:23. Đây này bạn hãy tự đọc lấy “Vì tiền công của tội lỗi là sự chết, nhưng sự ban cho của Đức Chúa Trời là sự sống đời đời trong Chúa Giê-xu Christ, Chúa chúng ta”. Tặng phẩm của Thượng Đế là đời sống vĩnh viễn… thế có lạ lùng không?
Có lẽ bạn nghĩ làm sao có thể như vậy được? Làm sao chúng ta có thể có được? Tôi biết một phương pháp giúp cho bạn có thể khám phá được điều này, chẳng những đây là cách thức mà còn là phương pháp duy nhất mà thôi.
2. Con người: Trước hết, con người là tội nhân trước mặt Thượng Đế. Thánh Kinh dạy rằng vì mọi người đã phạm tội, cho nên chẳng ai trong chúng ta thánh thiện đủ để được vào Thiên Đàng vì tiêu chuẩn của Thượng Đế là hoàn hảo. Chúa Giê-xu phán: “Các con phải hoàn hảo như Cha các con trên trời là Đấng toàn hảo” (Mat 5:48 Hiệu Đính BTT). Nhưng vì mỗi người đều phạm tội, không còn phản chiếu vinh quang Thượng Đế (Rôm 3:23). Trong tư tưởng, lời nói, việc làm, chúng ta đã thất bại vì không vâng giữ điều luật của Chúa, thậm chí những điều chúng ta bỏ qua không làm dù biết đó là điều thiện (Gia 4:17).
Con người không thể tự cứu mình: Đây là lý do không một ai trong chúng ta có thể tự kiếm được con đường vào Thiên Đàng, chúng ta không thể tự cứu mình. Thánh Kinh dạy: “Vậy anh em được cứu nhờ ân điển, bởi đức tin, mà anh em được cứu, điều đó không phải đến từ anh em, bèn là sự ban cho của Đức Chúa Trời. Ấy chẳng phải bởi việc làm đâu, hầu cho không ai khoe mình” (Êph 2:8-9).
3. Đức Chúa Trời: Đức Chúa Trời (Thượng Đế) đầy lòng thương xót và thương yêu, đầy ơn và nhân từ, nhưng cũng chính Thánh Kinh dạy rằng Thượng Đế công bình, thánh khiết “Mắt Chúa thánh sạch chẳng nhìn sự dữ, chẳng có thể nhìn được sự trái ngược” (Hab 1:13). Ngài phải hình phạt tội, Thánh Kinh dạy rằng Thượng Đế mỗi ngày nỗi giận cùng người ác và Ngài truyền cho mọi người ở khắp nơi đều ăn năn. Tuy nhiên chúng ta biết Thánh Kinh dạy Thượng Đế thương yêu, đầy ân phúc và hay thương xót, Ngài phải xử lí tội lỗi, nhưng Ngài không muốn hình phạt chúng ta. Vậy, câu giải đáp cho nan đề này là gì?
Với sự khôn ngoan vô hạn của Thượng Đế, Ngài đã hoạch định một giải pháp. Thượng Đế sai Con Một Ngài vào thế gian để giải quyết vấn đề này.
4. Chúa Cứu Thế Giê-xu: Ngài là ai? Ngài là thần nhân vô hạn. Theo lời Thánh Kinh, Chúa Giê-xu là Đức Chúa Trời, Ngôi Hai trong Ba Ngôi Thiên Chúa, Đấng tạo hoá vũ trụ. Thánh Kinh dạy ban đầu có Chúa Cứu Thế, Chúa Cứu Thế ở với Thượng Đế từ nguyên thủy vì Ngài là Thượng Đế Ngôi Hai… Chúa Cứu Thế đã mang lấy hình hài thể xác con người sinh hoạt giữa chúng ta (Giăng 1:1,3,14). Ngài đã làm gì? Đã trả giá đền tội cho chúng ta, dự bị Thiên Đàng làm tặng phẩm cho chúng ta.
Ngài đến để làm gì? Cả Kinh Thánh luận về công lao cứu chuộc vĩ đại. Hãy tưởng tượng quyển sách bên tay phải tôi chứa đựng bản ghi chép tỉ mỉ cuộc đời chúng ta: tư tưởng, mọi việc làm cách bí mật hay công khai, cớ tích đều ghi chép trong sách này. Thánh Kinh dạy rằng một ngày kia sách sẽ mở ra và mọi người sẽ biết mọi điều về chúng ta. Ngày đó nhiều người sẽ bị hổ thẹn! Tôi xin xác quyết một điều: Nếu người nào bị đoán xét tùy theo những điều ghi trong sách của đời sống mình, chắc chắn người ấy sẽ bị kết tội.
Đây (nâng cuốn sách lên) là nan đề của chúng ta, bạn thấy rõ đó tội lỗi đè lên chúng ta như một gánh nặng to lớn (để cuốn sách trong lòng một bàn tay). Điều này ngăn trở vào Thiên Đàng, chúng ta phải làm gì với các tội đó?
Giả định bàn tay kia của tôi tượng trưng cho Chúa Cứu Thế Giê-xu. Thánh Kinh dạy rằng Thượng Đế chất mọi tội lỗi của chúng ta lên Ngài (chuyển cuốn sách qua tay “Giê-xu”). Có nghĩa mọi tội lỗi đã được Chúa Cứu Thế Giê-xu giải quyết. Kế đó tôi đọc một điều mà tôi, bậc làm cha mẹ, phải sửng sốt: “Giê-hô-va lấy làm vừa ý mà làm tổn thương người…” (Ê-sai 53:10). Thượng Đế đã tuôn đổ cơn thạnh nộ đối với tội lỗi trên chính Con Ngài.
Chính Chúa Giê-xu phán: “Ta đi sắm sẵn cho các ngươi một chỗ. Khi Ta đã đi và sắm sẵn cho các ngươi một chỗ rồi, ta sẽ trở lại đem các ngươi đi với Ta, hầu cho Ta ở đâu thì các ngươi cũng ở đó” (Giăng 14: 2-3). Ngài chuẩn bị một nơi cho chúng ta ở Thiên Đàng.
Bạn biết điều diệu kỳ mà Chúa Cứu Thế đã sắm chỗ ở trên Thiên Đàng và biếu cho chúng ta như một tặng phẩm. Tặng phẩm của Thượng Đế là đời sống vĩnh cửu. Nhờ ân điển của Ngài và bởi đức tin, chúng ta tiếp nhận tặng phẩm đó.
5. Đức tin: Đức tin không phải chỉ là thừa nhận theo trí khôn, không phải là mù quáng, không tạm thời. Nhiều người nghĩ họ có đức tin nhưng không rõ đức tin là gì. Nhiều người tin rằng Chúa Giê-xu đã sống, chết, sống lại và họ cho rằng đó là đức tin. Nhưng đây chỉ là sự thừa nhận của trí tuệ đối với sự kiện lịch sử, Thánh Kinh dạy rằng cả đến ma quỷ cũng tin Chúa Cứu Thế theo cách đó (Gia 2:19), đức tin như vậy chưa đủ.
Người khác tưởng họ có đức tin trong Chúa Cứu Thế nhưng khi bạn hỏi họ, họ chỉ cậy Chúa Cứu Thế vì những điều tạm bợ của đời sống như sức khỏe, tài chính, danh vọng, những điều chỉ cần trong cuộc sống ở trần thế này.
Đức tin là gì? Thánh Kinh dạy đức tin là chỉ tin cậy một mình Chúa Giê-xu để được hưởng ơn Cứu rỗi, đặt niềm hy vọng về đời sống vĩnh viễn trong Chúa Cứu Thế. (Giăng 3:36a)
Chúa Cứu Thế không phải đến trần thế để cho chúng ta được tai qua nạn khỏi. Song, Ngài đến để đem chúng ta lên Thiên Đàng hầu chúng ta hưởng sự sống vĩnh viễn.
Con người chỉ tin cậy một trong hai điều hoặc chính mình hoặc Chúa Cứu Thế Giê-xu. Trước kia tôi giống như bạn, tin vào những cố gắng của mình để sống cuộc đời thánh thiện. Kế đó tôi nhận thấy rằng nếu vào Thiên Đàng bằng cách này, tôi sẽ tự cứu mình và tất nhiên tôi sẽ là cứu chúa của tôi. Khi đó, tôi sẽ cạnh tranh với Chúa Cứu Thế Giê-xu, Đấng xưng mình là cứu tinh của cả thế giới.
Điều tôi cần làm là chấm dứt tin cậy chính mình và khởi sự tin cậy Chúa Cứu Thế Giê-xu. Với lòng chân thành, tôi ăn năn và nhận được tặng phẩm của sự sống vĩnh viễn. Tôi không đáng được, nhưng chỉ nhờ ân phúc Chúa mà tôi có được điều đó.
Bạn có tin ghế này thật có không? Bạn tin nó có thể giữ vững bạn không? Hiện giờ nó chưa giữ vững bạn. Làm cách nào bạn có thể chứng minh rằng chiếc ghế thật có và có thể giữ vững bạn. Bằng cách ngồi lên nó.
Chiếc ghế tượng trưng cho Chúa Cứu Thế, trải qua một thời gian dài tôi tin ghế thật có và có thể giúp tôi, nhưng tôi không ngồi trên ghế đó, vậy nó chẳng ích lợi chi cho tôi. Tôi không có sự sống vĩnh viễn vì tôi đang tin cậy vào công đức để vào nước Thiên Đàng.
Hãy nhớ điều bạn đã thưa với Thượng Đế nếu Ngài hỏi tại sao Ngài cho bạn vào Thiên Đàng? Bạn đã thưa: “Tôi đã làm hết sức mình, ăn ngay ở lành…” người duy nhất mà bạn viện dẫn đến trong câu trả lời này là ai? Chính là tôi.
Khi bạn nói điều đó thì bạn tin cậy vào ai để vào Thiên Đàng? Vào tôi.
Muốn nhận sự sống vĩnh cửu bạn phải chuyển sự tin cậy nơi bạn qua sự tin cậy nơi Chúa Cứu Thế.
III. SỰ TÍN THÁC
1. Câu hỏi để biết chắc: “Những điều tôi vừa trình bày có rõ cho bạn không?”
Ồ có chứ, thật kỳ diệu.
Bạn vừa nghe câu chuyện vĩ đại nhất về một sự cống hiến vĩ đại nhất, bởi Con Người vĩ đại nhất từng sống trên thế gian.
2. Câu hỏi tín thác: Bạn có muốn tiếp nhận tặng phẩm về sự sống vĩnh viễn mà Chúa Cứu Thế đã từ bỏ cõi trời và chịu chết trên thập tự giá để ban cho bạn không?
Nếu như thân hữu tin nhận Chuá thì ta thực hiện tiếp các bước sau.
– Cầu nguyện ngắn, dễ hiểu.
– Bảo đảm sự cứu rỗi Giăng 6:47 Quả thật, quả thật, ta nói cùng các ngươi, hễ ai tin thì được sự sống đời đời.
– Hẹn gặp lại (trong vòng 1 tuần)
– Cầu nguyện, mời đến dự lễ thờ phượng, giúp học giáo lý căn bản….
http://www.chiaseniemtin.org/index.php/tai-lieu-chung-dao/mno/1548-no-luc-truyen-ba-phuc-am