Mục sư Huỳnh Ngọc Ẩn
“Người ban cho rộng rãi lại càng giàu có,
Nhưng kẻ quá keo kiệt thì vẫn thiếu thốn” Châm ngôn 11:24
Nhiều con cái Chúa cầu xin Chúa giúp giải quyết một vấn nạn hoặc giải cứu ra khỏi một hoàn cảnh khó khăn, nhưng không chịu nhớ rằng Ngài đã dạy họ cách ngăn ngừa khó khăn hoặc giải quyết khó khăn rồi. Vấn đề của con cái Chúa là không chịu học lời Ngài, hay là không chịu thực hành những bài học. Thí dụ, nguyên do của tình trạng thiếu thốn là vì lười biếng, không biết quản lý tài sản, hay là keo kiệt, nhưng cũng có khi vì tình trạng sức khỏe. Cầu nguyện thích hơp khi chúng ta không làm chủ được sự việc xảy đến với chúng ta. Sau đây chúng ta sẽ cùng nhau suy gẫm về một số nguyên tắc Chúa dạy để hưởng một đời sống sung mãn trong Ngài.
Ở Hoa Kỳ và có lẽ ở nhiều nơi trên thế giới 50% những cặp vợ chồng lấy nhau lần đầu bị đổ vỡ trong vấn đề hôn nhân. Một trong những vấn đề cầu nguyện của Hội thánh có lẽ là vấn đề cầu nguyện cho hôn nhân. Vấn đề này dễ hiểu đối với người không tin Chúa vì thiếu sự dạy dỗ. Con cái Chúa, nếu chịu khó học và thực hành lời Ngài thì sẽ được hạnh phúc trong hôn nhân. Lý do chính của sự li dị có lẽ là cả hai người đều không chịu thua người phối ngẫu để thắng trong hôn nhân, và không chịu mất bản ngả của mình để được người bạn đường của mình. Sau đây chúng ta thử xem lại một vài trường hợp đáng chú ý về lòng rời rộng.
Thủ Tướng Paderewski của Ba-Lan
Hai sinh viên Đại học Leland Stanford, Hoa kỳ, ngày kia nảy sinh kế hoạch gây quỹ tài trợ cho chương trình học của họ. Hai anh tổ chức một buổi hòa nhạc, và mời nhạc sĩ lừng danh thời bấy giờ trình tấu. Tiền thù lao được ấn định là 2000$. Sau buổi trình diễn, tiền thu chỉ được 1.600$. Hai sinh viên dùng số tiền thu được để trả cho nhạc sĩ và viết giấy nợ 400$. Nhưng nhạc sĩ Paderewski bảo họ, “Hai cậu hãy dùng số tiền này để thanh toán các chi phí, trả cho tôi 90% phần còn lại và giữ 10% kia.”
Sau đó ít lâu nhạc sĩ trở về Ba-Lan và trở thành Thủ tướng. Khi chiến tranh xảy ra, nước Ba-Lan lâm vào tình trạng nghèo đói. Lúc ấy đại phú Herbert Hoover ở Paris gởi hàng ngàn tấn thực phẩm đến Ba-Lan để cứu giúp. Sau khi cứu đói thủ tướng Paderewski sang Paris để đích thân cảm ơn ân nhân. Sau khi nghe thủ tướng Ba-Lan phát biểu lòng tri ân, ông Hoover nói, “Thưa thủ tướng, xin ngài đừng quan tâm. Có lẽ thủ tướng đã quên, nhưng tôi không bao giờ quên. Tôi là một trong hai sinh viên đã tổ chức buổi trình tấu nhạc ngày xưa tại Mỹ, và thủ tướng đã hào phóng giúp chúng tôi trrong lúc túng cùng. Chúng tôi không quên ơn thủ tướng.”
Có lẽ sau đó hai người đã trở thành bạn thân.
Xe Bể Bánh ở Dọc Đường
Có một bà lão lái xe trên một đoạn đường vắng, không may bánh xe bị bể. Bà không dàm ra khỏi xe. Một người đàn ông lái chiếc xe cũ chạy đến. Anh dừng xe lại, và đến gần bà lão hỏi thăm. Khi biết vấn đề của bà, anh bảo bà cứ ngồi yên trên xe trong khi anh thay bánh xe giúp bà. Khi bánh xe đã được thay, bà lão hỏi tiền công bao nhiêu thì anh nói rằng anh chỉ giúp bà thôi. Bà cám ơn anh, rồi lái xe xe trở về nhà. Đi một quảng đường bà dừng xe lại ở một quán ăn đồng quê để nghỉ và gọi thức ăn. Ăn xong bà trả tiền. Trong khi người chủ đi lấy tiền thối lại thì bà nhanh chân rời khỏi quán. Khi người chủ trở lại bàn của khách thì thấy người kách đã ra đi và để lại 200 $ và một tin viết trên khăn giấy: “Chị không thiếu tôi gì cả.” Người chủ quán ăn là vợ của người đàn ông đã giúp bà thay bánh xe bị bể. Cặp vợ chồng này đang cần một số tiền, bằng số tiền “boa” (tip) của bà cụ. Phần đông ai cũng biết nguyên tắc “ai giao giống chi thì sẽ gặt giống nấy,” nhưng ít ai có đức tin để làm theo để gặt được phước hạnh.
Những Ông Tỉ Phú Hoa Kỳ
Đầu tháng tám 2010 bốn mươi ông tỉ phú Hoa Kỳ đáp ứng lời kêu gọi của Bill Gates và Warren Buffett hứa dâng phân nửa gia tài cho quỹ từ thiện. Họ tin vào lời tuyên bố của Dale Carnegie: “Ai chết mà giàu là xấu hổ.” Những người này hiểu câu Kinh thánh: “Tôi trần truồng lọt khỏi lòng mẹ, và tôi cũng sẽ trần truồng mà về; Đức Giê-hô-va đã ban cho, Đức Giê-hô-va lại cất đi; đáng ngợi khen danh Đức Giê-hô-va” (Gióp 1:21). Họ ý thức được rằng khi qua đời họ không thể đem theo một đô la nào lên thiên đàng hay xuống địa ngục. Chúng ta không cần có bạc tỉ mới là giàu có. Chúa Giê-Su có dịp nhìn hai người dâng hiến. Ngài dạy chúng ta bà góa chỉ dâng có hai đồng tiền mới là người giàu có. Bà giàu vì bà rời rộng trong khi những người giàu hơn bà thì nghèo vì họ keo kiệt.
Áp-ra-ham và Lót
Sáng thế ký kể chuyện Tha –rê đưa gia đình ông ra khỏi U-rơ của người Canh-đê để qua xứ Ca-na-an. Nhưng khi đến Cha-ran, họ ở lại tại đó. Đó không phải là ý Chúa, nhưng Ngài không ép Tha rê tiếp tục di dời đến Ca-na-an. Chúa kêu gọi Áp-ram tiếp tục hành trình đi đến nơi Ngài sẽ chỉ cho ông. Áp-ram vâng lời Chúa, dẫn vợ con rời khỏi quê hương mình; Lót cùng đi với ông. Họ chấp nhận bỏ lại đàng sau mọi thứ họ đã góp nhặt được qua nhiều năm tháng để tìm điều chi chưa biết.
Có thể chú cháu ra đi không mang theo tài sản. Nhiều năm sau, cả hai đều có gia súc và tôi tớ riêng. “Đất đai không đủ chỗ cho họ sống chung vì tài sản họ quá nhiều nên không còn sống chung được nữa.” Họ phải tách rời nhau. Áp-ram nhường cho cháu chọn trước phần đất mà ông muốn đến định cư. Lót chọn cho mình toàn thể đồng bằng sông Giô-đanh, thuận lợi cho việc chăn nuôi, và gần những thành phố lớn. Áp-ra-ham chọn phần còn lại. Đọc tiếp phần ký sự chúng ta thấy cuối cùng Lót mất hết của cải, vợ, và chỉ còn hai người con gái; trong khi Áp-ra-ham có Đức Chúa Trời ở cùng, và ông thạnh vượng. Phước hạnh nhất của ông là “Tất cả các dân tộc trên thế giới sẽ nhờ con (Áp-ra-ham) mà được phước.”
Chúa Cứu Thế Thua Để Chiến Thắng
Phao-Lô trong tín thư gởi Hội thánh Phi-líp trình bày Chúa chịu thua khi “ Ngài vốn có bản thể Đức Chúa Trời nhưng không coi sự bình đẳng với Đức Chúa Trời là điều phải nắm giữ, nhưng chính Ngài tự bỏ mình,
mang lấy bản thể của một tôi tớ, trở nên giống như loài người, có hình dạng như một người Ngài đã tự hạ mình xuống, chịu vâng phục cho đến chết, thậm chí chết trên thập tự giá.”
Chúa Giê-Su chịu thua để được gì?
“Chính vì thế, Đức Chúa Trời đã tôn Ngài lên và ban cho Ngài danh trên hết mọi danh hiệu;
Để khi nghe đến danh của Đức Giê-Su, mọi đầu gối trên trời dưới đất, bên dưới đất đều phải quỳ xuống và mọi lưỡi phải tuyên xưng Chúa Cứu Thế Giê-su là Chúa mà tôn vinh Đức Chúa Trời là Đức Chúa Cha.” Chúng ta không cần bàn thêm gì vào những câu trên. Rõ ràng Chúa Giê-Su đã chịu thua trước và chiến thắng sau.
Đừng Tin Những Gì Ta Nói
Nhiều người nói thì giỏi, nhưng khi đụng việc thì làm rất dở. Chúa Giê-Su dạy điều gì Ngài làm. Cho nên Ngài dạy với thẩm quyền và những gì Ngài dạy không sai. Trong Bài giảng trên núi, Ngài dạy chúng ta sự thật về chịu thua để chiến thắng.
1. Sự đoán xét
“Các ngươi đừng đoán xét ai, để mình khỏi bị đoán xét”
Khi xét đoán người khác, chúng ta đặt mình trên người mình xét đoán, và tự xét mình có tiêu chuẩn cao hơn. Mình muốn là kẻ thắng khi xét đoán kẻ khác. Nhưng khi tự xét mình thì mình hạ mình xuống để biết khuyết điểm của mình để trở nên tốt hơn. Chúng ta không thể dùng chính mình làm mẫu mực để đo người khác, nhưng nên tự so mình với chính mình.
2. Ăn Miếng,Trả Miếng
“Trái lại, nếu ai vả má bên hữu ngươi, hãy đưa má bên kia cho họ luôn” Bản tính của chúng ta là không chịu nhịn thua, nhưng mắt phải đền mắt, răng phải đền răng. Ai đánh chúng ta thì chúng ta đánh lại trừ phi mình không thể thắng kẻ đánh mình thì mới chịu thua. Chúa Giê-Su không phản ứng bằng bạo lực khi bị kẻ ác đánh; Ngài không thù kẻ đóng đinh Ngài, nhưng cầu xin Cha tha thứ cho họ. Cuối cùng Ngài sống lại và ngồi bên hữu Đức Chúa Trời trong khi những kẻ thù của Ngài thì chịu hình phạt đời đời.
Ngày hôm qua chúng tôi đến thăm vợ chồng một Mục sư trẻ ở thánh phố Tacoma. Không hẹn, nhưng Chúa cho chúng tôi gặp hai Mục sư khác, một người ở Florida và một người anh từ Việt Nam đến thăm. Tôi được nghe hai câu chuyện.
Một Mục sư tranh cãi với vợ, và vì thiếu tự chủ nên ném cái điện thoại trúng bà vợ. Bà vợ nhặt điện thoại, gọi cảnh sát đến lập biên bản để li dị. Sau đó một Hội thánh muốn mời ông đến chủ tọa Hội thánh. Có người lập luận: “Khi tín hữu gặp trở ngại trong hôn nhân, ai sẽ tư vấn cho họ?” Và Hội thánh không mời ông để chủ tọa Hội thánh. Ông và bà vợ cả hai đều thua, khi cả hai đều muốn thắng. Nếu ông Mục sư biết ăn năn, năn nỉ vợ, có thể bà đã tha thứ cho ông. Hai người phục hòa với nhau và được Hội thánh mời đến chủ tọa. Nếu cả hai chịu nhịn thua họ đã thắng.
Một câu chuyện khác là về một Giáo sư đại học sống theo đời. Một hôm ông Giáo sư đi dự tiệc với bạn. Ông và bạn đều say mèm. Cũng may, ông còn sức để lái xe đưa bạn về nhà. Vì trời đã quá khuya và ông cũng quá mệt, nên phải ngủ lại nhà bạn. Sáng hôm sau, ông lái xe về nhà. Ông nhìn lại con đường mình lái xe hôm qua và cảm thấy rùn mình vì đó là con đường đèo quanh co, bên dưới là hố sâu. Chỉ lơ đểnh một chút là xe lọt xuống hố, huống hồ gì ông say rượu. Ông ý thức được rằng Chúa để cho ông sống không ngoài lý do là muốn dùng ông. Ông bèn nghỉ việc dạy Đại học, đi học Thần học và dâng mình hầu việc Ngài. Chúa đại dụng ông để đào tạo môn đệ cho Ngài. Nhiều con cái Chúa ở miền Bắc biết tên ông. Chính tôi đã gặp một nữ Mục sư tên Mai được ông huấn luyện ở nước ngoài. Mục sư Mai về Hải Phòng mở Hội thánh với nhiều điểm nhóm. Mục sư này chịu mất công danh sự nghiệp để theo Chúa và sẽ nghe Chúa khen: ” Được lắm, đầy tớ tốt lành và trung tín của Ta.”
3. Hãy Theo Ta
Chúa kêu gọi Si-môn và An-rê khi hai người đang thả lưới. Ngài kêu gọi Gia cơ và Giăng khi hai người đang vá lưới. Họ đang có công ăn, việc làm, đang sống đời sống tuy cơ cực nhưng an toàn, không phải lo vấn đề kinh tế. Nếu không theo Chúa có lẽ họ sẽ là chủ nhân của một công ty, có tôi tớ. Họ phải từ bỏ mọi kế hoạch làm giàu, và không biết tương lai sẽ ra sao. Có thể Gia-cơ và Giăng nghĩ rằng Chúa là một lãnh tụ như Mác-ca-bê cho nên có lần họ xin Chúa cho một người ngồi bên hữu và một người ngồi bên tả Ngài. Nhưng Ngài đã nói rõ với họ, “Nếu ai muốn theo ta, phải tự bỏ mình đi, mỗi ngày vác thập tự giá mình mà theo ta.” Không những phải tự bỏ minh mà thôi, nhưng còn phải coi nhẹ liên hệ gia đình và chính sự sống mình nữa: “Nếu có ai đến theo ta mà không ghét cha mẹ, vợ con, anh em, chị em mình, và chính sự sống mình nữa, thì không được làm môn đồ ta.”
Theo Chúa thì phải chịu mất mát nhiều thứ để được chi? Câu trả lời của Chúa là:” Quả thật, ta nói cùng các ngươi, đến kỳ muôn vật đổi mới, là khi Con người sẽ ngự trên ngôi vinh hiển của Ngài, thì các ngươi là kẻ đã theo ta, cũng sẽ ngồi trên mười hai ngôi, mà xét đoán mười hai chi phái Y-sơ-ra-ên.” Muốn được trước hết phải mất. Những người đi cờ bạc ở casino đều kinh nghiệm ăn trước và thua sau; không ai thua trước và ăn sau cả.
Sách 1 Vua có kể cậu chuyện Ê-li kêu gọi Ê-li-sê. Ê-li-sê đang cày, có mười hai đôi bò trước mặt mình thì Ê-li kêu gọi ông. “Ê-li-sê bèn bỏ bò mình, chạy theo Ê-li mà nói rằng: Xin cho phép tôi hôn cha và mẹ tôi đã, đoạn tôi sẽ theo ông. Ê-li đáp: Hãy đi và trở lại; vì ta nào có làm gì cho ngươi đâu.” Ê-li-sê phải bỏ mọi sự mà theo thầy, và không biết mình sẽ ra sao. Kế đó “Ê-li-sê bèn lìa khỏi Ê-li trở về, bắt một đôi bò giết đi, và lấy cày làm củi mà nấu thịt nó, rồi cho các tôi-tớ mình ăn. Đoạn, người đứng dậy, đi theo Ê-li, và hầu-việc người” Ê-li-sê đốt cày có nghĩa là ông đoạn tuyệt với nghề nông; ông không thể trở lại công việc ông vẫn thường làm. Ê-li-sê bỏ công việc làm của mình, cha mẹ mình để theo thầy hầu việc Chúa. Ngày nay ông được nhiều người biết con người và những dấu kỳ và phép lạ ông làm.
Tôi tin nhận Chúa Giê-Su làm Cứu Chúa tại một Hội thánh cộng Đồng khiêm nhường ở ngoại vi thị trấn Lacey, Hoa kỳ. Nhà thờ này do một cụ cựu quân nhân Đệ nhị thế chiến xây dựng bằng vật liệu bị một trường Trung học phế thải. Cụ tên là Tom Dunnagan, một người sống sót trận đánh tại bãi biển Normandy ở nước Pháp trong ngày “D Day.” Ông Tom có một người con trai tên là John. Sau khi học xong Trung học, anh xuống Bang Oklahoma tiếp tục chương trình Đại Học. Anh theo ngành Quản trị kinh doanh, dự định sẽ hành nghề Địa ốc với người anh thành công trong nghề này.
Sau hai năm học John nghe Chúa gọi “Hãy theo Ta.” Vâng lời Chúa, anh chuyển qua học Thần học. Sau khi tốt nghiệp, anh cưới vợ và vợ chồng dời về thánh phố Bent thuộc Bang Oregon. Vợ chồng cho hết những gì họ đã mua khi còn đi học. Lập luận của hai người là: “Khi còn giữ lại vật gì của mình thì thiếu đức tin nơi sự cung ứng của Đức Chúa Trời.” Ít năm sau Chúa kêu gọi họ đi truyền giáo cho người Uganda. Hai mươi lăm năm qua họ có bảy người con, và mở nhiều Hội thánh ở Uganda, Rawanda. Mỗi lần truyền giáo có trên mười ngàn người đến dự, trong số ấy có người đi bộ hơn mười cây số để đến nghe rao giảng. Mỗi lần truyền giảng có nhiều ngàn người tin nhận Chúa. Qua những buổi truyền giáo của John và Ann, có thể có hai hay ba trăm ngàn người tin Chúa. Đầu năm nay người con gái lớn sang Campuchia tập truyền giáo. Thông tin về mục vụ của John và Ann Dunnagan được đăng trên Website http://harvestministry.org
4. Còn và Mất
Nhà tôi nhiều lần giảng Tin lành cho cậu em của bà. Cuối cùng bà hỏi cậu có tin Chúa không. Cậu thành thật trả lời, “không.” Cậu tin rằng chết là chấm dứt, không có thiên đàng hay địa ngục gì cả. Sau khi qua đời cậu muốn được hỏa thiêu, rồi rải tro xuống biển, không cần ai thương nhớ.
Trong trường hợp cậu Tư, cậu không mất gì để được tất cả. Có nhiều người không muốn tin nhận Chúa Giê-Su làm Cứu Chúa mình vì họ phải từ bỏ những thói hư, tật xấu của mình. Sách Tin lành Ma-thi-ơ đoạn 19 kể câu chuyện một vị quan trẻ tuổi đến hỏi Chúa Giê-Su phải làm chi để được cứu. Vị quan trẻ cho biết ông đáp ứng mọi yêu cầu của luật pháp. Chúa cho ông biết ông còn thiếu một điều kiện có tính cách quyết định, đó là bán hết gia tài để bố thí cho người nghèo, rồi đến theo Ngài. Vị quan buồn bã bỏ đi vì không muốn mất gia tài để được linh hồn.
KẾT LUẬN
Những câu chuyện trên chứng minh một sự thật. Sự thật đó là: muốn thắng thì phải chịu thua, muốn được thì trước phải chịu mất. Điều này có vẻ nghịch lý, nhưng là sự thật. Tôi xin trích dẫn lời Chúa phán để kết luận bài viết ngắn này:
“Ai gìn giữ sự sống mình, thì sẽ mất; còn ai vì cớ ta mất sự sống mình, thì sẽ tìm lại được.” (Ma-thi-ơ 10:39).
HNA