Trả Ơn
Tuyết Mai ở trọ một gia đình người tin Chúa để đi học. Vốn nhà nghèo, cô rất ngại làm phiền ông bà chủ nhà, vì họ rất tốt. Tiền thuê phòng chỉ lấy tượng trưng bằng nửa các nơi khác mà cô đã trọ, không những thế, bà chủ còn thường để dành thức ăn cho, mặc dù cô nấu ăn riêng.
Một hôm chiếc xe cũ của Tuyết Mai bị hỏng hệ thống sưởi và làm hư cả bộ phận làm nguội máy. Hôm ấy cô đã hẹn ra phi trường gặp một người bạn từ Á châu về, ghé qua phi trường LAX trước khi về Oregon. Cô lại đã nhờ người dạy thay cho lớp của mình dạy. Tất cả đảo lộn vì xe hỏng. Tuyết Mai buồn lắm, nhưng ông chủ bảo cô lấy xe của bà chủ đi tạm rồi sửa xe sau.
Tuyết Mai muốn khóc lên vì cô vừa cạn tiền. Nhưng ông bà chủ đều sẵn lòng cho cô mượn xe và giúp cô ứng tiền trả tiền sửa xe nữa.
Tuyết Mai yên lòng ra phi trường đón bạn, hai bên hàn huyên một tiếng đồng hồ trước khi bạn bay đi Portland. Cô về nhà mượn tiếp xe đi học và sau đó đem xe của cô đi sửa.
Bầu trời dường như đổ sập xuống đã yên tĩnh và cô cảm tạ Chúa hết lời. Nhưng cô vẫn áy náy vì lòng tốt của ông bà chủ. Cô tỏ ý muốn đền đáp, thì ông bà chủ bảo rằng:
-Tuyết Mai ạ, cháu đừng nghĩ đến chuyện trả ơn cho người làm ơn cho mình, nhưng biết ơn và sẵn sàng làm ơn cho người khác cũng như mình đã được những người tốt bụng giúp mình khi khó khăn.
Từ đó, Tuyết Mai dù biết ơn ông bà chủ, nhưng luôn luôn sẵn sàng ra tay cứu giúp người khác. Chính vì làm như vậy mà cô không còn áy náy vì người ta quá tốt đối với mình.
Đây cũng chính là bài học Chúa dạy chúng ta. Khi chúng ta được Chúa tha thứ vô điều kiện thì cũng vì biết ơn Chúa mà chia sẻ niềm tin với người khác, để họ cũng nhận được phúc hạnh như mình.
Đây là tinh thần mà Chúa Phục Sinh đã dạy các môn đệ Ngài. Thay vì tìm cách trả ơn Chúa, họ đã vâng lời Ngài đi truyền bá tin mừng và cũng vì vậy mà người Việt chúng ta dù ở xa xôi, cũng đã biết Chúa và tin nhận Ngài.
Một hôm chiếc xe cũ của Tuyết Mai bị hỏng hệ thống sưởi và làm hư cả bộ phận làm nguội máy. Hôm ấy cô đã hẹn ra phi trường gặp một người bạn từ Á châu về, ghé qua phi trường LAX trước khi về Oregon. Cô lại đã nhờ người dạy thay cho lớp của mình dạy. Tất cả đảo lộn vì xe hỏng. Tuyết Mai buồn lắm, nhưng ông chủ bảo cô lấy xe của bà chủ đi tạm rồi sửa xe sau.
Tuyết Mai muốn khóc lên vì cô vừa cạn tiền. Nhưng ông bà chủ đều sẵn lòng cho cô mượn xe và giúp cô ứng tiền trả tiền sửa xe nữa.
Tuyết Mai yên lòng ra phi trường đón bạn, hai bên hàn huyên một tiếng đồng hồ trước khi bạn bay đi Portland. Cô về nhà mượn tiếp xe đi học và sau đó đem xe của cô đi sửa.
Bầu trời dường như đổ sập xuống đã yên tĩnh và cô cảm tạ Chúa hết lời. Nhưng cô vẫn áy náy vì lòng tốt của ông bà chủ. Cô tỏ ý muốn đền đáp, thì ông bà chủ bảo rằng:
-Tuyết Mai ạ, cháu đừng nghĩ đến chuyện trả ơn cho người làm ơn cho mình, nhưng biết ơn và sẵn sàng làm ơn cho người khác cũng như mình đã được những người tốt bụng giúp mình khi khó khăn.
Từ đó, Tuyết Mai dù biết ơn ông bà chủ, nhưng luôn luôn sẵn sàng ra tay cứu giúp người khác. Chính vì làm như vậy mà cô không còn áy náy vì người ta quá tốt đối với mình.
Đây cũng chính là bài học Chúa dạy chúng ta. Khi chúng ta được Chúa tha thứ vô điều kiện thì cũng vì biết ơn Chúa mà chia sẻ niềm tin với người khác, để họ cũng nhận được phúc hạnh như mình.
Đây là tinh thần mà Chúa Phục Sinh đã dạy các môn đệ Ngài. Thay vì tìm cách trả ơn Chúa, họ đã vâng lời Ngài đi truyền bá tin mừng và cũng vì vậy mà người Việt chúng ta dù ở xa xôi, cũng đã biết Chúa và tin nhận Ngài.