Ban Cho Và Nhận Lãnh
Một lần nọ, có một sinh viên trẻ đi dạo với giáo sư của mình. Vị giáo sư này vẫn thường được các sinh viên gọi thân mật là “người bạn của sinh viên”, vì sự thân thiện và tốt bụng của ông đối với các học trò của mình. Trên đường đi, hai người bỗng thấy một đôi giày cũ nằm giữa đường. Họ nghĩ chắc đấy là đôi giày của một nông dân nghèo nào đó đang làm việc trên cánh đồng cạnh bên, và có lẽ lúc này ông ta đang chuẩn bị kết thúc ngày làm việc của mình.
Anh sinh viên quay sang nói với vị giáo sư, “Thầy à, hay chúng ta hãy thử trêu chọc người nông dân xem sao. Em sẽ giấu giày của ông ta rồi chúng ta sẽ cùng trốn vào phía sau những bụi cây kia để xem ông ta sẽ làm sao khi không tìm thấy đôi giày.” Vị giáo sư già đáp, “Này, anh bạn trẻ, chúng ta đừng bao giờ đem những người nghèo ra để trêu chọc hay mua vui cho bản thân. Nhưng em là một sinh viên khá giả, em có thể tìm cho mình một niềm vui lớn hơn gấp bội nhờ vào người nông dân này đấy. Hãy thử đặt một đồng tiền vào mỗi chiếc giày của ông ta và chờ xem phản ứng ông ta ra sao.”
Người sinh viên làm như lời vị giáo sư đề nghị, rồi cả hai cùng trốn vào sau bụi cây gần đó. Không lâu sau đó, người nông dân nọ xong công việc đồng áng, ông băng qua cánh đồng và đi đến nơi để giày và áo khoác của mình. Ông vừa mặc áo khoác vừa xỏ chân vào một chiếc giày thì cảm thấy có vật gì cứng cứng bên trong, ông cúi xuống xem đó là vật gì và tìm thấy một đồng tiền. Sự kinh ngạc bàng hoàng hiện rõ trên gương mặt ông. Ông ta chăm chú nhìn đồng tiền, lật hai mặt đồng tiền qua lại và ngắm nhìn thật kỹ. Rồi ông nhìn khắp xung quanh nhưng chẳng thấy ai. Ông bỏ đồng tiền vào túi, và tiếp tục xỏ chân vào chiếc giày còn lại. Sự ngạc nhiên của ông dường như được nhân lên gấp bội, khi ông tìm thấy đồng tiền thứ hai bên trong chiếc giày. Với cảm xúc tràn ngập trong lòng, người nông dân quì xuống, ngước mặt lên trời và cầu nguyện cảm tạ Chúa một cách chân thành từ đáy lòng mình.
Ông cám ơn Chúa đã dùng bàn tay vô hình nhưng rất hào phóng của ai đó để đem lại một món quà thật đúng lúc, cứu giúp gia đình ông khỏi cảnh túng quẫn, người vợ bệnh tật không ai chăm sóc và đàn con đang thiếu ăn.
Anh sinh viên lặng người vì xúc động, nước mắt giàn giụa trên má. Vị giáo sư bấy giờ mới nói, “Bây giờ em có cảm thấy điều em vừa làm sẽ đem đến niềm vui gấp bội so với việc em đem ông ta ra làm trò đùa không?” Người thanh niên trả lời, “Giáo sư đã dạy cho em một bài học mà em sẽ không bao giờ quên. Đến bây giờ, em mới hiểu được ý nghĩa thật sự của câu Kinh Thánh mà trước đây em không hiểu, “Ban cho có phước hơn nhận lãnh.”
Suy Gẫm
Sống một cuộc đời theo cách của riêng mình thật dễ, song để sống một cuộc đời đẹp ý Chúa và ích lợi cho người khác thì không dễ chút nào.
Bản tính của con người thường là kiêu ngạo và ích kỷ, chúng ta thích nghĩ rằng mình quan trọng và phải được nhận chứ không cần phải cho đi: ngoài những món quà vật chất, chúng ta thích được nhận tình yêu thương mà không phải yêu thương, nhận sự kính trọng mà xem thường người khác, nhận sự tha thứ mà chẳng tha thứ cho ai, nhận lời khen ngợi mà luôn chê bai, chỉ trích người khác…
Hãy xét lại lòng mình và xin Chúa giúp cho chúng ta biết sống một cuộc đời ban cho theo ý muốn Ngài, và sẽ được phước hạnh bội phần hơn.
Tôi từng bảo luôn cho anh em rằng phải chịu khó làm việc như vậy, để giúp đỡ người yếu đuối, và nhớ lại lời chính Đức Chúa Jêsus có phán rằng: Ban cho thì có phước hơn là nhận lãnh. (Công-vụ Các Sứ-đồ 20:35)