Ví dụ về người cha nhân từ
“Ngài lại phán rằng: Một người kia có hai con trai. Người em nói với cha rằng: Thưa cha, xin chia cho tôi phần của mà tôi sẽ được. Người cha liền chia của mình cho hai con. Cách ít ngày, người em tóm thâu hết, đi phương xa, ở đó, ăn chơi hoang đàng, tiêu sạch gia tài mình. Khi đã xài hết của rồi, trong xứ xảy có cơn đói lớn; nó mới bị nghèo thiếu, bèn đi làm mướn cho một người bổn xứ, thì họ sai ra đồng chăn heo. Nó muốn lấy vỏ đậu của heo ăn mà ăn cho no, nhưng chẳng ai cho. Vậy nó mới tỉnh ngộ, mà rằng: Tại nhà cha ta, biết bao người làm mướn được bánh ăn dư dật, mà ta đây phải chết đói! Ta sẽ đứng dậy trở về cùng cha, mà rằng: Thưa cha, tôi đã đặng tội với trời và với cha, không đáng gọi là con của cha nữa; xin cha đãi tôi như đứa làm mướn của cha vậy. Nó bèn đứng dậy mà về cùng cha mình. Khi còn ở đàng xa, cha nó thấy thì động lòng thương xót, chạy ra ôm lấy cổ mà hôn. Con thưa cùng cha rằng: Cha ơi, tôi đã đặng tội với trời và với cha, chẳng còn đáng gọi là con của cha nữa. Nhưng người cha bảo đầy tớ rằng: Hãy mau mau lấy áo tốt nhứt mặc cho nó; đeo nhẫn vào ngón tay, mang giày vào chân. Hãy bắt con bê mập làm thịt đi. Chúng ta hãy ăn mừng, vì con ta đây đã chết mà bây giờ lại sống, đã mất mà bây giờ lại thấy được. Ðoạn, họ khởi sự vui mừng” (Lu-ca 15:11-24).
Tình yêu của Thượng Đế và kế hoạch của Ngài dành cho loài người chúng ta
Chúng ta từ đâu đến? Tại sao chúng ta lại ở đây? Mục đích của chúng ta là gì?
Những câu hỏi trên về nguồn gốc, ý nghĩa và mục đích sống luôn làm con người băn khoăn qua mọi thời đại.
Phần đầu Kinh Thánh bày tỏ cho chúng ta về cách Thượng Đế tạo ra loài người: “Chúng ta hãy tạo nên loài người như hình ta và theo tượng ta …Thượng Đế dựng nên loài người như hình Ngài; Ngài dựng nên loài người giống như hình Thượng Đế; Ngài dựng nên người nam cùng người nữ“(Sáng thế ký 1:26-27). Thượng Đế tạo dựng ra loài người không giống như mọi tạo vật khác, mà Ngài tạo dựng loài người giống chính như hình ảnh Ngài theo một cách thức hoàn toàn tuyệt diệu và đặc biệt!
Đối với mọi tạo vật khác, Thượng Đế chỉ là Đấng Tạo Hóa, nhưng đối với loài người chúng ta thì Chúa muốn nhiều hơn nữa. Chúa muốn là cha của chúng ta và muốn có chúng ta là con của Ngài. Đó chính là tất cả sự mong muốn của Chúa (2.Cô-rinh-tô 6:17-18). Chúng ta đã được định trước và được lựa chọn để trở thành những người con của Thượng Đế; điều này quả là một điều mầu nhiệm tuyệt vời! Kinh Thánh dạy rằng: “Ngợi khen Thượng Đế, Cha của Chúa Cứu Thế Giê-su chúng ta, Ngài đã xuống phước cho chúng ta trong Chúa Cứu Thế đủ mọi thứ phước thiêng liêng ở các nơi trên trời. Trước khi sáng thế, Ngài đã chọn chúng ta trong Chúa Cứu Thế, đặng làm nên thánh không chỗ trách được trước mặt Thượng Đế, bởi sự thương yêu của Ngài đã định trước cho chúng ta được trở nên con của Ngài bởi Chúa Cứu Thế Giê-su, theo ý tốt của Ngài” (Ê-phê-sô 1:3-5).
“Hãy xem Ðức Chúa Cha đã tỏ cho chúng ta sự yêu thương dường nào, mà cho chúng ta được xưng là con cái Thượng Đế!” (1.Giăng 3:1).
Sự sa ngã của loài người làm xa cách sự sống của Thượng Đế
Nhưng A-đam đã bị con rắn, Sa-tan, cám dỗ. Thay vì ăn trái của cây sự sống, tượng trưng cho sự sống của Thượng Đế, là sự sống mà chúng ta phải ăn, thì ông lại ăn trái của cây biết điều thiện và điều ác mà Thượng Đế cấm ăn. Qua đó, tội lỗi đã xâm nhập vào trong người ông. “Cho nên, như bởi một người mà tội lỗi vào trong thế gian, lại bởi tội lỗi mà có sự chết, thì sự chết đã trải qua trên hết thảy mọi người như vậy, vì mọi người đều phạm tội” (Rô-ma 5:12). Bởi tội lỗi mà loài người xa cách sự sống của Thượng Đế (Ê-phê-sô 4:18) và không còn được nương tựa nơi Chúa, như thế “ở thế gian không có sự trông cậy và không có Thượng Đế” (Ê-phê-sô 2:12).
Tuy vậy, bởi tình yêu mà Thượng Đế vẫn ban cho con người đủ mọi thứ cần thiết để có thể tồn tại. Thế gian sa ngã này nằm trong tay của kẻ ác là ma quỷ (1.Giăng 5:19) và xa cách Thượng Đế. Vì thế trong ví dụ trên: “Người em nói với cha rằng: Thưa cha, xin chia cho tôi phần của mà tôi sẽ được. Người cha liền chia của mình cho hai con. Cách ít ngày, người em tóm thâu hết, đi phương xa” (câu 12-13), có nghĩa là xa cách khỏi Thượng Đế hằng sống.