HAI NGUYÊN TẮC SỐNG — NGUYÊN TẮC SỰ SỐNG HAY NGUYÊN TẮC ĐÚNG SAI
“Vì chúng ta bước đi bởi đức tin, chớ chẳng phải bởi mắt thấy” (2 Cô. 5:7).
“Kìa, có Môi-se và Ê-li hiện ra, nói chuyện cùng Ngài” (Mat. 17:3).
“Khi họ ngước mắt lên, thì chẳng thấy ai cả, chỉ thấy Giê-su mà thôi” (c. 8).
“Hãy nghe Người” (c. 56).
“Nhưng về phần tôi, hoặc bị anh em xét đoán, hoặc bị người khác xét đoán, tôi đều coi là rất nhỏ; đến như chính tôi cũng chẳng tự xét đoán mình nữa. Vì tôi chẳng biết chính mình tôi có trái phạm điều gì; dầu vậy, tôi cũng không nhơn đó mà được xưng nghĩa đâu. Đấng xét đoán tôi, ấy là Chúa” (1 Cô. 4:3-4).
“Giữa vườn lại có cây sự sống cùng cây biết điều thiện và điều ác” (Sáng 2:9b).
“Rồi, Giê-hô-va Đức Chúa Trời phán dạy rằng: Ngươi được tự do ăn hoa quả các thứ cây trong vườn, nhưng về cây biết điều thiện và điều ác, thì chớ hề ăn đến; vì một mai ngươi ăn, chắc sẽ chết” (cc. 16-17). (Cây biết điều thiện và điều ác hay cây kiến thức về thiện và ác cũng có thể được dịch là “cây kiến thức về điều đúng và sai”).
Sau khi dựng nên con người, Đức Chúa Trời xem xét vấn đề ăn uống của họ. Hành động ban sự sống là bước khởi đầu của sự sống, nhưng thức ăn là để duy trì sự sống. Đức Chúa Trời dựng nên một con người sống động, và vì vậy Ngài cần xem xét con người nên sống như thế nào. Con người không những chỉ sống, mà còn cần một cuộc sống nữa. Đức Chúa Trời muốn con người sống lệ thuộc Ngài, giống như con người sống lệ thuộc thức ăn. “Vì trong Ngài chúng ta sống, chuyển động và hiện hữu” (Công. 17:28 — RcV). Do đó, Đức Chúa Trời dùng hai loại cây để phán dạy chúng ta như một ẩn dụ. Cây sự sống và cây kiến thức về thiện và ác là một loại ẩn dụ. Chúng cho chúng ta thấy con người có hai loại thức ăn khác nhau và có thể sống nhờ sự sống hay nhờ biết điều thiện, điều ác, tức là nhờ sự hiểu biết đúng sai. Nhiều người đã đọc về hai cây này trong Sáng Thế Ký chương 2, nhưng chúng tôi muốn nhấn mạnh rằng hai cây này được đặt tại đó để cho chúng ta thấy rằng con người, đặc biệt là Cơ Đốc nhân, có thể sống trên đất theo hai nguyên tắc khác nhau. Con người có thể sống theo nguyên tắc đúng sai hay theo nguyên tắc sự sống. Một số Cơ Đốc nhân lấy nguyên tắc đúng sai làm tiêu chuẩn sống của mình, trong khi những Cơ Đốc nhân khác lại lấy nguyên tắc sự sống làm tiêu chuẩn sống.
Hôm nay chúng tôi muốn dành ít thì giờ trước mặt Đức Chúa Trời để xem xét hai nguyên tắc sống này. Khi một người sống theo nguyên tắc đúng sai thì có ý nghĩa gì? Khi một người sống theo nguyên tắc sự sống thì có ý nghĩa gì? Nhiều người chỉ có “cây kiến thức về thiện và ác” trong đời sống mình. Những người khác thì có “cây sự sống” trong đời sống họ. Một số có cả hai cây. Tuy nhiên, Lời Đức Chúa Trời nói với chúng ta rằng ai ăn trái của cây kiến thức về thiện và ác chắc chắn sẽ chết, trong khi ai ăn trái của cây sự sống sẽ sống. Đức Chúa Trời cũng cho chúng ta thấy ai sống nhờ sự hiểu biết về thiện và ác sẽ mất vị trí của mình trước mặt Ngài. Nếu con người muốn liên tục sống trước mặt Đức Chúa Trời, họ phải biết ăn cây sự sống có nghĩa là gì.
HAI NGUYÊN TẮC SỐNG CỦA CƠ ĐỐC NHÂN
Ở đây tôi muốn thêm vào một nguyên tắc sống khác, ấy là nguyên tắc tội. Anh em có thể nói rằng mọi người trong thế gian có thể sống ít nhất theo ba nguyên tắc: họ có thể sống bởi tội, họ có thể sống bởi đúng sai, hay họ có thể sống bởi sự sống.
Sự kiện ấy có ý nghĩa gì? Rất đơn giản. Nhiều người sống trên đất bằng cách đi theo dục vọng của xác thịt. Họ là con cái của sự thịnh nộ, bị những lề thói của thế gian này cột trói. Họ sống và hoạt động theo sự hành động của các ác linh trong lòng mình. Nguyên tắc sống của họ là sống bởi tội (Êph. 2:1-3). Sáng hôm nay, tôi không muốn nói về nguyên tắc này. Tôi tin rằng nhiều người giữa vòng chúng ta đã từ bỏ nguyên tắc tội. Những gì chúng ta xem xét sáng hôm nay thì nằm ngoài nguyên tắc tội. Hai cây ấy tượng trưng cho hai nguyên tắc sống. Sau khi trở thành Cơ Đốc nhân, một số người sống nhờ nguyên tắc đúng sai trong khi những người khác sống nhờ nguyên tắc sự sống.
Khi nói về vấn đề này, tôi giả định rằng chúng ta đã bỏ nguyên tắc tội và đang bước đi trước mặt Đức Chúa Trời. Nếu xem xét một chút, chúng ta sẽ thấy có một số người sống theo nguyên tắc đúng sai hay thiện ác. Xin nhớ rằng nguyên tắc đúng sai, hay thiện ác không phải là Đạo Đấng Christ. Đạo Đấng Christ là vấn đề sự sống, chứ không phải vấn đề theo một tiêu chuẩn nào. Đạo Đấng Christ nói về sự sống, chứ không nói về thiện ác. Đạo Đấng Christ dạy về sự sống, chứ không dạy đúng sai. Sáng nay nhiều anh chị em thanh niên có mặt tại đây. Tôi muốn nói với anh chị em rằng sau khi đã tiếp nhận Chúa Giê-su và nhận được sự sống mới, anh chị em đã nhận được một điều kỳ diệu ở bề trong. Anh chị em đã nhận được một nguyên tắc sống khác. Nếu không biết điều đó, anh chị em sẽ gạt nguyên tắc sự sống qua một bên và bắt đầu đi theo nguyên tắc đúng sai.
Ý NGHĨA CỦA VIỆC ĐI THEO NGUYÊN TẮC ĐÚNG SAI
Nguyên tắc đúng sai là gì? Nếu hành vi của chúng ta bị nguyên tắc đúng sai điều khiển, thì chúng ta sẽ hỏi điều ấy đúng hay sai khi phải quyết định việc gì. Làm điều ấy tốt hay xấu? Khi thắc mắc nó có tốt không, trên thực tế chúng ta đang tự hỏi “Tôi đúng hay sai khi làm hay không làm điều này?” Nhiều người suy xét kỹ lưỡng xem một điều nào đó tốt hay xấu. Họ cân nhắc xem mình có thể hay không thể làm điều ấy. Họ hỏi: “Điều này đúng hay sai?” Là Cơ Đốc nhân, khi cẩn thận xem xét một vấn đề nào đó, họ xác định xem làm điều đó có tốt và đúng đắn không. Do quan tâm xác định một điều nào đó có tốt và đúng hay không, họ tự cho mình là những Cơ Đốc nhân tốt.
Lời Đức Chúa Trời phán: “Nhưng về cây biết điều thiện và điều ác, thì chớ hề ăn đến; vì một mai người ăn, chắc sẽ chết” (Sáng. 2:17). Lối thực hành như vậy cùng lắm cũng chỉ là một sự biện biệt giữa tốt và xấu. Cao lắm nó chỉ là sự lựa chọn và từ bỏ, lựa chọn điều tốt và từ bỏ điều xấu. Đó không phải là Đạo Đấng Christ. Đạo Đấng Christ không có cái tốt bề ngoài và cái xấu bề ngoài. Đạo Đấng Christ không có một tiêu chuẩn dứt khoát. Hôm nay, tôi có thể chọn một điều gì tốt và từ bỏ một điều gì xấu, nhưng đó không phải là Đạo Đấng Christ. Đó là Cựu Ước, là luật pháp, là những tôn giáo thế gian, là đạo đức loài người, và luân lý con người, nhưng không phải là Đạo Đấng Christ.
ĐẠO ĐẤNG CHRIST DỰA TRÊN SỰ SỐNG
Đạo Đấng Christ là gì? Đạo Đấng Christ là sự sống. Đạo Đấng Christ không phải là vấn đề hỏi xem một điều gì đó đúng hay sai. Đạo Đấng Christ là vấn đề kiểm tra bằng sự sống bên trong chúng ta mỗi khi chúng ta làm một điều gì đó. Sự sống mới mà Đức Chúa Trời đã ban cho chúng ta nói gì bên trong chúng ta về vấn đề ấy? Thật kỳ lạ khi nhiều người chỉ thấy một tiêu chuẩn bề ngoài, tiêu chuẩn tốt xấu. Nhưng Đức Chúa Trời không ban cho chúng ta một tiêu chuẩn bề ngoài. Đạo Đấng Christ không phải là một bộ luật Mười Điều Răn mới. Trong Đạo Đấng Christ, chúng ta không được đem đến một núi Si-na-i mới, cũng không phải Đức Chúa Trời ban cho chúng ta một bộ luật và qui tắc mới với những lời “Ngươi phải…” và “Ngươi đừng…”. Đạo Đấng Christ không đòi hỏi chúng ta xét xem một điều nào đó đúng hay sai, tốt hay xấu. Trái lại, mỗi khi chúng ta làm điều gì, thì bên trong chúng ta có một sự sống chỗi dậy phán với chúng ta. Khi chúng ta cảm thấy đúng đắn ở bên trong, khi chúng ta cảm thấy sự sống trong mình chuyển động, khi chúng ta mạnh mẽ ở bên trong và cảm nhận được sự xức dầu, chúng ta biết mình có sự sống. Nhiều lần một điều gì đó đúng và tốt theo cái nhìn của loài người, nhưng thật kỳ lạ, sự sống bề trong không đáp ứng, mà trở nên lạnh lẽo và lùi lại.
Xin anh chị em nhớ Lời Đức Chúa Trời bảo chúng ta rằng cuộc sống Cơ Đốc của mình dựa trên sự sống bề trong, chứ không phải trên tiêu chuẩn đúng sai bên ngoài. Nhiều người thế gian chưa được cứu đang sống theo những tiêu chuẩn sống tốt nhất mà họ có thể đạt đến được: đó là nguyên tắc đúng sai. Nếu anh chị em và tôi sống theo nguyên tắc đúng sai, thì chúng ta cũng giống như người thế gian. Cơ Đốc nhân khác với những người không phải là Cơ Đốc nhân vì chúng ta không sống theo tiêu chuẩn hay luật pháp bề ngoài. Đối tượng của chúng ta không phải là đạo đức hay quan niệm loài người. Chúng ta không quyết định một điều đúng hay sai bằng cách đem điều đó ra trước sự phê phán hay ý kiến của loài người. Ngày nay chúng ta chỉ cần hỏi: Sự sống bề trong của chúng ta nói gì? Nếu sự sống [trở nên] mạnh mẽ và tích cực trong mình, chúng ta có thể làm điều đó, nếu sự sống lạnh lẽo và lùi lại trong mình, chúng ta không nên làm điều đó. Nguyên tắc sống của chúng ta ở bên trong thay vì ở bên ngoài. Đó là nguyên tắc duy nhất và thật để chúng ta sống, những nguyên tắc khác không thật. Người ta có thể nói có nhiều điều đúng đắn ta được phép làm, và tôi có thể cảm thấy làm những điều đó là đúng, nhưng cảm nhận của sự sống bề trong nói gì với chúng ta? Sự sống bề trong không đồng ý. Nếu chúng ta phải làm những điều đó, chúng ta sẽ không được thưởng, nếu chúng ta không phải làm những điều đó, sẽ không có gì xấu hổ cả, vì chúng ở bên ngoài chúng ta. Chúng ta chỉ có thể thấy điều gì thật sự đúng khi Linh của Đức Chúa Trời hành động trong chúng ta. Nếu chúng ta cảm thấy có sự sống bên trong, thì điều ấy đúng đắn. Nếu chúng ta không cảm thấy sự sống bên trong, thì điều ấy sai trật. Đúng hay sai thì không được quyết định bởi một tiêu chuẩn bên ngoài, nhưng bởi sự sống bên trong.
TIÊU CHUẨN SỰ SỐNG CAO HƠN TIÊU CHUẨN TỐT
Một khi vấn đề này được giải quyết, chúng ta có thể thấy rằng không những mình phải tránh tất cả những gì xấu mà cũng phải tránh tất cả những gì chỉ là tốt. Cơ Đốc nhân chỉ có thể làm những gì ra từ sự sống. Chúng ta có thể thấy có những điều xấu, những điều tốt, và những điều thuộc về sự sống. Chúng tôi không có ý nói rằng Cơ Đốc nhân chỉ nên làm những điều tốt và những điều thuộc về sự sống. Trái lại, chúng tôi có ý nói rằng Cơ Đốc nhân không được làm những điều tốt hay điều xấu. Đức Chúa Trời phán: “Nhưng về cây biết điều thiện và điều ác, thì chớ hề ăn đến; vì một mai người ăn, chắc sẽ chết”. Hãy lưu ý “thiện và ác” được xếp chung với nhau như cùng một hướng, trong khi “sự sống” là một hướng khác. Cơ Đốc nhân không nên chỉ từ chối điều ác, thậm chí họ nên từ chối cả điều thiện. Có một tiêu chuẩn cao hơn tiêu chuẩn tốt, đó là tiêu chuẩn sự sống.
Tôi đã nói đến vấn đề này với nhiều anh em thanh niên, nhưng hôm nay tôi muốn nhắc lại câu chuyện này. Khi mới bắt đầu hầu việc Chúa, tôi tìm cách tránh tất cả những gì xấu và quyết chí làm theo những điều tốt. Theo quan điểm con người, dường như tôi đang tiến bộ “cách huy hoàng” trong việc tránh điều ác và làm điều thiện. Tuy nhiên, tôi có một nan đề. Vì đeo đuổi những gì đúng sai, nên tôi muốn biết rõ điều nào đúng điều nào sai trong mọi vấn đề trước khi tôi làm một việc gì. Lúc ấy, có một anh em công tác chung với tôi, anh ấy lớn hơn tôi hai tuổi, và chúng tôi luôn luôn bất đồng ý kiến với nhau. Những sự khác ý xảy ra giữa chúng tôi không liên hệ đến việc cá nhân. Sự bất đồng của chúng tôi thuộc về những vấn đề chung, và chúng tôi cũng tranh luận giữa mọi người. Tôi thường tự nhủ: Như vậy là sai, nếu anh ấy muốn làm việc theo cách đó, tôi sẽ chống đối. Nhưng dầu tôi chống đối đến đâu, anh ấy không bao giờ nhượng bộ. Lời biện bạch duy nhất của anh ấy là anh lớn hơn tôi hai tuổi. Tôi có thể tranh luận về những lý do khác, nhưng tôi không thể tranh luận trước sự thật anh ấy lớn hơn tôi hai tuổi. Tôi không thể cãi lại điều đó được, nhưng bên trong, tôi không đồng ý với anh. Tôi kể chuyện này cho một chị lớn tuổi, là người rất giàu kinh nghiệm thuộc linh, và xin chị phân xử xem anh ấy đúng hay tôi đúng? Chị không nói anh ấy đúng, chị cũng không nói anh ấy sai. Chị chỉ nhìn chăm chăm vào tôi và nói: “Anh nên làm theo lời anh ấy”. Tôi rất buồn bực trong lòng và suy nghĩ: “Nếu tôi đúng, xin nói cho tôi biết, nếu tôi sai, xin hãy chỉ ra. Vì sao chị nói tôi nên làm theo lời anh ấy?” Tôi xin chị cho tôi biết lý do vì sao chị trả lời như vậy. Chị đáp: “Trong Chúa, người trẻ tuổi nên vâng phục người lớn tuổi hơn”. Tôi bắt bẻ: “Nhưng trong Chúa, nếu người trẻ tuổi đúng và người lớn tuổi sai, người trẻ có phải vâng phục người lớn không?” Lúc ấy tôi học trung học và không biết gì về kỷ luật, cho nên tôi tha hồ nổi giận. Chị chỉ mỉm cười và nói: “Anh nên làm theo lời anh ấy nói thì hơn”.
Ngày kia, có một số người sắp chịu báp-têm, và ba anh em chúng tôi lo về việc này. Tôi là người trẻ tuổi nhất, rồi đến người anh em lớn hơn tôi hai tuổi, và cuối cùng có anh Wu, là người lớn hơn anh ấy bảy tuổi. Tôi suy nghĩ: “Anh lớn hơn tôi hai tuổi, nên tôi phải vâng phục anh trong mọi việc. Còn anh Wu lớn hơn anh, để xem anh có vâng phục anh Wu không”. Chúng tôi họp lại với nhau để thảo luận về vấn đề làm báp-têm, nhưng anh ấy không chấp nhận tất cả những gì anh Wu nói. Trong mọi việc, anh ấy nhất định làm theo phương cách của mình. Cuối cùng anh nói: “Để mọi việc cho tôi, tôi sẽ làm một mình”. Tôi suy nghĩ: “Lý luận gì lạ vậy? Anh nhất định bảo tôi là phải luôn luôn vâng phục anh vì anh lớn hơn tôi, nhưng anh lại không bao giờ vâng phục người lớn hơn mình”. Ngay lập tức, tôi tìm chị ấy để hỏi chị về việc này. Tôi rất giận vì chị không chú ý gì đến đúng sai. Chị đứng lên hỏi tôi: “Anh có bao giờ thấy sự sống của Đấng Christ là gì chưa? Vài tháng qua, anh liên tục đến nói rằng anh đúng và anh kia sai. Anh không biết thập tự giá là gì sao? Anh cứ nhất định nói về sự đúng đắn của vấn đề, nhưng tôi nhấn mạnh về sự sống của thập tự giá”. Thật tôi đã khăng khăng về chuyện đúng sai. Tôi không thấy vấn đề sự sống hay thập tự giá. Cho nên chị hỏi tôi: “Anh nghĩ anh đúng khi làm như vậy sao? Anh nghĩ anh đúng khi nói những lời đó sao? Anh nghĩ anh kể những điều này cho tôi là đúng sao? Chúng đúng theo lý luận, nhưng tôi muốn hỏi anh cảm thấy thế nào ở bên trong? Cảm nhận bề trong của anh ra sao?” Tôi chỉ có thể thừa nhận rằng tôi đúng theo lý luận nhưng tôi sai theo sự sống bề trong.
Tiêu chuẩn sống của Cơ Đốc nhân không chỉ xử lý điều xấu nhưng cũng xử lý những điều tốt và đúng nữa. Nhiều vấn đề đúng theo tiêu chuẩn loài người, nhưng tiêu chuẩn thiên thượng tuyên bố chúng sai vì chúng thiếu sự sống thần thượng. Vào ngày tôi vừa kể, tôi thấy ánh sáng này lần đầu. Từ đó về sau, tôi bắt đầu tự hỏi cuộc đời tôi sống trước mặt Đức Chúa Trời là theo nguyên tắc sự sống hay nguyên tắc của những gì tôi cho là đúng hay sai. Tôi sẽ kiểm tra: “Có phải tôi đang làm điều ấy chỉ vì nó đúng không?” Bí quyết cho mọi sự là như thế này: Những người khác có thể nói một điều gì đó là đúng. Chúng ta cũng có thể nói điều đó là đúng, nhưng sự sống của Chúa dâng lên trong chúng ta hay lùi lại khi chúng ta bắt đầu làm điều đó? Khi bắt đầu làm một điều gì, chúng ta cảm nhận được sự xức dầu hay cảm thấy nặng nề? Đang khi làm điều đó, chúng ta có một cảm nhận càng lúc càng hơn là mình đang đi đúng đường, hay có điều gì đó nói với chúng ta rằng mình đã lạc hướng? Xin anh chị em nhớ rằng sự sống không quyết định theo những tiêu chuẩn đúng sai bề ngoài. Các vấn đề cần phải được quyết định theo cảm nhận của sự sống Đức Chúa Trời hoặc cảm nhận về sự chết. Quyết định phải được đưa ra theo sự sống của Đức Chúa Trời khi sự sống ấy dâng lên hay giảm xuống trong chúng ta. Không một Cơ Đốc nhân nào nên nói rằng mình có thể làm một điều gì đó vì nó tốt hay đúng. Chúng ta phải hỏi Chúa ở bên trong mình. Chúa ban cho chúng ta cảm nhận gì ở bề trong? Chúng ta có cảm thấy vui mừng ở bên trong đối với vấn đề ấy không? Chúng ta có sự vui mừng và bình an thuộc linh không? Đây là những vấn đề quyết định con đường thuộc linh của chúng ta.
Khi tôi đến thăm Honor Oak, có một anh em khác cũng là khách đang viếng thăm nơi đó. Anh ấy phê phán nơi đó rất nhiều. Anh từng là một mục sư và là một người giảng dạy tài giỏi, anh biết tại Honor Oak có nhiều sự cung ứng về phương diện thuộc linh nhưng anh vẫn không tán đồng nhiều điều. Mỗi khi chúng tôi gặp nhau, anh thường kể cho tôi là địa phương anh sống tốt hơn Honor Oak như thế nào. Suốt hai ba tháng chúng tôi ở gần nhau, anh phê phán nhiều hơn ai hết. Một ngày kia, thấy anh đã đi quá lố trong việc ấy, nên tôi hỏi anh: “Anh nói Honor Oak thật xấu, nếu thế, không phải tốt nhất là anh nên lìa khỏi đây sao? Sao anh cứ ở đây?” Chỉ vào ngực mình anh đáp: “Lý do nằm ở đây: lòng tôi muốn ở lại. Mỗi khi tôi xếp đồ đạc để ra đi, lòng tôi mất sự bình an. Thậm chí tôi từng bỏ đi hai tuần, nhưng rồi phải viết thư xin trở lại”. Tôi nói: “Anh ơi, anh có thấy hai con đường này chưa: con đường sự sống và con đường của những gì anh kể là đúng hay sai?” Anh nói: “Có những ngày tôi vào phòng để xếp va-li đến ba lần. Nhưng mỗi lần tôi muốn ra đi, thì bên trong lại thấy bị cấm đoán. Bên trong tôi cảm thấy họ đang làm những điều sai, nhưng tôi cũng cảm thấy mình sai nếu bỏ đi”. Đức Chúa Trời đã bày tỏ cho anh ấy rằng nếu anh nhận được sự giúp đỡ thuộc linh ở đây, anh nên ở lại để gặp gỡ Đức Chúa Trời. Tất cả chúng ta có thể thấy rằng vấn đề không phải là những gì chúng ta thấy thì đúng hay sai. Đức Chúa Trời sử dụng sự sống của Ngài để điều khiển con cái Ngài.
NHỮNG ĐIỀU BÊN NGOÀI KHÔNG CHI PHỐI CÁC QUYẾT ĐỊNH
Lỗi lầm lớn nhất giữa vòng các con cái Đức Chúa Trời là nhiều người nhận định đúng sai bởi những gì họ thấy. Nhiều người xác định đúng sai theo bối cảnh của họ và dựa trên những năm tháng kinh nghiệm của mình. Vì vậy, họ không biết điều gì thật sự đúng và điều gì thật sự sai. Xin nhớ rằng nếp sống Cơ Đốc dựa trên sự sống bên trong. Nhiều người chỉ có những điều bề ngoài trước mặt Đức Chúa Trời. Nhiều người quyết định điều nào đúng và điều nào sai theo những sự việc bề ngoài. Tuy nhiên, sự sống là một vấn đề khác. Những ai có sự sống đều biết sự sống là gì.
Tôi hi vọng tất cả chúng ta đều thấy điều này trước mặt Đức Chúa Trời: Không một Cơ Đốc nhân nào có thể quyết định điều gì mà tách rời khỏi sự sống. Bất cứ điều gì làm gia tăng sự sống bề trong thì đúng, và bất cứ điều gì làm suy giảm sự sống bề trong thì sai. Không ai nên quyết định một việc đúng hay sai theo tiêu chuẩn bên ngoài.
Tôi nhớ lại chuyện tôi đến thăm một địa phương kia, là nơi các anh em đang công tác có hiệu quả. Đức Chúa Trời thật sự đang sử dụng họ. Nếu anh em hỏi công việc họ có hoàn hảo không, tôi phải nói rằng công việc ấy còn có nhiều điều cần phải cải tiến. Với lòng vô cùng khiêm nhường, họ hỏi tôi xem họ cần được điều chỉnh chỗ nào. Tôi nêu lên cho họ thấy những điều mà họ cần điều chỉnh. Họ hỏi tôi vài lần, nhưng họ lại không thay đổi gì cả. Như thế, tôi có bực dọc không? Không! Một người khờ dại sẽ phiền lòng, nhưng ai biết Đức Chúa Trời thì không thể bực dọc. Tôi chỉ có thể nêu lên những vấn đề bên ngoài cần được điều chỉnh, nhưng tôi không thể thấy những gì Đức Chúa Trời đang làm việc trong lòng họ. Tôi không thể bảo Đức Chúa Trời nên hành động điều gì trong họ.
Tôi đến thăm một nơi khác, tại đó các anh em không rao giảng phúc âm. Họ thảo luận vấn đề ấy với tôi và hỏi rằng họ có nên rao giảng phúc âm hay không. Tôi đáp: “Nói theo giáo lý, chắc chắn chúng ta nên rao giảng phúc âm”. Họ nói họ cũng nhận biết điều đó, nhưng điều ngạc nhiên là Đức Chúa Trời không ban cho họ sự sống để làm việc ấy. Những ai biết Đức Chúa Trời chỉ có thể đứng qua một bên và yên lặng, vì đường lối của chúng ta là sự sống của Ngài, chứ không phải đúng hay sai. Sự khác biệt giữa hai nguyên tắc này rất lớn lao. Anh chị em ơi, sự khác biệt ở đây quá lớn. Nhiều người chỉ suy nghĩ không biết họ làm một điều gì đó đúng hay sai. Nhưng ngày nay chúng ta không nên hành động theo những gì đúng và sai. Vấn đề duy nhất chúng ta phải hỏi ngày nay là sự sống thần thượng bên trong chúng ta dấy lên hay chùng xuống. Đó phải là yếu tố quyết định con đường chúng ta đi. Mọi sự được quyết định trong lòng chúng ta.
“HÃY NGHE NGƯỜI”
Trên Núi Hóa Hình, có Môi-se, tượng trưng cho tiêu chuẩn đạo đức bề ngoài, và có Ê-li tượng trưng cho tiêu chuẩn của con người và cũng có tính cách bề ngoài (Mat. 17:3). Chúng ta đều biết Môi-se đại diện cho luật pháp, và Ê-li tượng trưng cho các tiên tri. Tại đó có tiêu chuẩn của luật pháp, và tại đó cũng có tiêu chuẩn của các tiên tri. Trong thời Cựu Ước, luật pháp và các tiên tri thì có đủ điều kiện hơn hết để lên tiếng, nhưng Đức Chúa Trời làm cho tất cả đều im lặng tại đó. Đức Chúa Trời nói với Phi-e-rơ: “Nầy là Con yêu dấu của Ta… Hãy nghe Người!” (c. 5). Ngày nay tiêu chuẩn cho đời sống Cơ Đốc không còn là luật pháp, không còn là tiên tri. Tiêu chuẩn cho đời sống Cơ Đốc bây giờ là chính Đấng Christ, tức là Đấng Christ cư ngụ trong chúng ta. Vì vậy, vấn đề không phải là chúng ta đúng hay sai nhưng là sự sống thần thượng bên trong chúng ta có đồng ý một điều nào đó hay không. Chúng ta thường ngạc nhiên thấy sự sống bên trong không tán thành điều mình tán thành. Khi tình trạng ấy xảy ra, chúng ta không thể cứ nhất định cho rằng điều mình nghĩ là đúng.
SỰ SỐNG THẦN THƯỢNG PHẢI ĐƯỢC VUI THỎA
Tôi nhớ lại câu chuyện về hai anh em kia, cả hai đều là Cơ Đốc nhân. Họ có một ruộng lúa, và thửa ruộng ấy cần được tát nước vào. Ruộng của họ ở lưng đồi, còn ruộng của người khác nằm bên dưới thấp hơn. Ban ngày, khi trời nắng nóng, họ tát nước đầy ruộng mình, rồi ban đêm họ đi ngủ. Nhưng trong khi họ ngủ, người nông dân ở dưới đồi đào một cái lỗ nơi mương nước quanh ruộng của hai anh em để nước chảy hết xuống ruộng của ông ta. Sáng hôm sau, các anh em này thấy sự việc đã xảy ra, nhưng không nói gì cả. Một lần nữa, họ tát đầy nước vào mương của mình. Ngày hôm sau, họ thấy ruộng của mình lại khô nước, nhưng vẫn không nói gì. Họ là Cơ Đốc nhân và cảm thấy mình nên im lặng chịu đựng. Điều này xảy ra hằng ngày suốt một tuần lễ. Vài người đề nghị họ nên canh gác ngoài ruộng ban đêm để bắt đánh kẻ trộm nhưng họ không đáp một lời, mà chỉ chịu đựng vì mình là Cơ Đốc nhân.
Theo quan niệm loài người, lẽ ra họ phải bước đi cách hân hoan, vui mừng, và đắc thắng vì đã yên lặng chịu đựng, thậm chí vẫn im lặng sau khi tát nước hằng ngày và bị người ta ăn trộm nước rất nhiều lần. Nhưng thật kỳ lạ, mặc dầu họ tát nước hằng ngày và giữ im lặng trong khi người ta lấy trộm nước của mình, nhưng lòng họ vẫn không được bình an. Họ đến gặp một anh em kia có ít nhiều kinh nghiệm trong công việc Chúa và nói: “Chúng tôi không hiểu vì sao mình vẫn không được bình an sau khi đã chịu đựng bảy, tám ngày. Cơ Đốc nhân cần phải nhẫn nhịn và sẵn sàng chịu mất mát, nhưng sao lòng chúng tôi không bình an”. Là người rất kinh nghiệm, anh em kia trả lời: “Các anh chưa hành động đủ, cũng chưa chịu đựng đủ. Các anh nên tát đầy nước vào ruộng của người lấy trộm nước trước đã; sau đó hãy tát nước vào ruộng mình. Hãy đi và thử làm như vậy, rồi xem các anh có được bình an trong lòng hay không”. Cả hai đều đồng ý. Hôm sau, họ thức dậy sớm hơn thường lệ và tát đầy nước vào ruộng của người đã lấy trộm nước trước khi tát nước vào ruộng mình. Thật lạ lùng, càng tát nước vào ruộng người kia, họ càng vui mừng. Khi họ tát nước vào ruộng mình, lòng họ thật bình an. Họ được bình an với ý tưởng cho phép người kia lấy trộm nước của mình. Sau hai ba ngày họ làm như vậy, người lấy trộm nước đến xin lỗi họ và nói: “Nếu Đạo Đấng Christ là như vậy, tôi muốn được nghe về Đạo ấy”.
Điều này cho chúng ta thấy trong lãnh vực đúng sai, thì chịu đựng là đúng. Chúng ta có thể nào yêu cầu một người làm gì hơn nữa? Những người này đã để trọn cả ngày tát nước, không phải trong một thời tiết bình thường nhưng vào mùa nóng nực. Họ không phải là những người học cao, mà là nông dân. Họ đã làm điều đúng và tốt. Ai có thể đòi hỏi họ hơn nữa? Tuy nhiên, lòng họ không được bình an. Điều này minh họa con đường sự sống. Đó là con đường chúng ta đi. Con đường đúng sai lại là con đường khác. Người ta nói rằng đúng là tốt rồi, nhưng Đức Chúa Trời nói rằng chỉ có sự sống mới là đủ. Chúng ta phải làm đến mức sự vui mừng và bình an nảy sinh từ bên trong. Đó là sự khác biệt giữa con đường sự sống và con đường đúng sai. Dường như đúng sai là đủ và không cần điều gì khác. Nhưng Đức Chúa Trời không thỏa lòng với tình trạng đúng. Ngài đòi hỏi chúng ta làm thỏa mãn sự sống thần thượng.
Bài Giảng Trên Núi trong Ma-thi-ơ chương 5 đến chương 7 dạy chúng ta điều gì? Bài Giảng ấy chỉ dạy chúng ta một điều, đó là đúng vẫn chưa đủ. Chúng ta phải làm những điều thỏa mãn sự sống mà Đức Chúa Trời đã ban cho chúng ta. Đó là nội dung của Ma-thi-ơ chương 5 đến chương 7, tức Bài Giảng Trên Núi. Bài Giảng ấy không nói rằng mọi sự đều sẽ tốt đẹp một khi được thực hiện đúng. Loài người thắc mắc vì sao mình phải đưa luôn má bên kia khi bị đánh má bên này. Chúng ta im lặng khi người ta đánh mình mà chưa đủ sao? Chúng ta không la mắng lại người kia và đã kềm chế rất nhiều, đó không phải là kỳ diệu lắm sao? Nhưng Đức Chúa Trời phán rằng cúi đầu bỏ đi khi bị đánh vẫn chưa đủ. Cư xử như vậy thì chưa làm thỏa mãn sự sống bề trong. Chúng ta cũng phải đưa má bên kia cho người ta đánh. Điều này có nghĩa là lòng chúng ta không ghét họ. Chúng ta không giận và có thể chịu đựng cách đối xử đó một lần nữa. Sự sống rất khiêm nhường. Sự sống có thể đưa má kia cho người ta đánh. Đó là con đường sự sống.
Nhiều người nói rằng đối với họ Ma-thi-ơ chương 5 đến chương 7 thì quá khó khăn. Tôi cũng nhìn nhận như vậy. Chúng ta không thể thực hiện Ma-thi-ơ chương 5 đến chương 7. Nếu cố gắng, chúng ta sẽ chết vì không thể làm nổi. Tuy nhiên, chúng ta có một sự sống khác bên trong. Sự sống này nói rằng chúng ta sẽ không vui mừng nếu không làm như vậy. Dầu chúng ta bị một anh chị em làm tổn thương đến đâu cũng không thành vấn đề. Nếu không quì xuống cầu nguyện cho họ, chúng ta sẽ không có niềm vui bên trong. Im lặng chịu đựng là tốt, nhưng nếu không đi theo sự dạy dỗ của Bài Giảng Trên Núi, chúng ta không có sự vui mừng bên trong. Bài Giảng này dạy rằng chúng ta phải làm thỏa mãn sự sống của Đức Chúa Trời bên trong mình. Khi làm như vậy, sự sống thần thượng được thỏa mãn, tự do, bình an và vui mừng. Toàn bộ vấn đề là thế này: Chúng ta đang bước đi trên con đường sự sống hay trên con đường đúng sai? Nếu đọc Lời Đức Chúa Trời cách rõ ràng, chúng ta sẽ thấy quyết định các vấn đề theo nguyên tắc đúng sai, hoặc sống và hành động chìu theo sự sống bản ngã thì thật là sai lầm.
CẦN PHẢI CÓ SỰ SỐNG ĐẦY DẪY BÊN TRONG
Thỉnh thoảng chúng ta gặp một anh em hành động rất khờ dại. Theo lẽ phải, chúng ta nên mạnh mẽ khuyên lơn hay quở trách anh ấy. Chúng ta tự nhủ anh ấy cần được xử lý nghiêm chỉnh và triệt để. Chúng ta chuẩn bị chính mình để đối phó với tình huống vì biết rằng anh ấy sẽ ở quanh đây trong vòng vài ngày. Chúng ta đến chỗ anh ấy trọ và gõ cửa, nhưng rồi chúng ta tự hỏi mình đúng hay sai. Anh ấy đã hành động dại dột, cho nên chúng ta có thể làm gì trừ ra là khuyên nhủ? Chúng ta đã đến tận cửa phòng anh ấy và đưa tay lên gõ, nhưng bên trong chúng ta có vấn đề. Bàn tay chúng ta đưa lên định gõ cửa rồi lại buông xuống. Dầu chúng ta đã tự thuyết phục rằng mình đúng, nhưng đây không phải là vấn đề đúng sai. Đây là vấn đề sự sống của Đức Chúa Trời có cho phép chúng ta hay không. Nhiều lần chúng ta đến khuyên nhủ một anh em, anh ấy đã lịch sự tiếp nhận lời khuyên và hứa sẽ làm những gì Đức Chúa Trời phán. Nhưng chúng ta càng nói, người bề trong của mình càng khô héo. Khi trở về nhà, chúng ta phải thừa nhận rằng mình đã sai lầm khi khuyên bảo anh em ấy! Vì vậy, vấn đề không phải là tốt xấu nhưng là đầy dẫy sự sống bên trong.
Tôi xin kể cho anh em một ví dụ khác. Cách đây vài tuần, tôi gặp một anh em đang túng thiếu. Anh ấy rất nghèo và cần được giúp đỡ. Tôi nghĩ rằng chắc chắn mình nên làm một điều gì cho anh ấy vì không hi vọng một ai khác sẽ giúp đỡ anh. Ngay lúc đó, tôi không được dư dật lắm, nên đã phải hi sinh rất nhiều để có thể giúp đỡ anh. Dường như tôi đã làm quá sức mình để giúp đỡ anh ấy. Theo lẽ phải thì tôi đúng. Lẽ ra tôi phải được vui mừng khi tặng anh ấy một số tiền. Nhưng không hiểu vì sao con người bề trong của tôi lại khô héo khi tôi tặng anh ấy số tiền mình đã hứa. Bên trong tôi có tiếng nói: “Con chỉ làm công tác từ thiện. Đó không phải là một hành động của sự sống, đó chỉ là lòng hào hiệp của loài người và lòng tốt thiên nhiên. Điều đó không được thực hiện trong sự sống nhưng trong chính con”. Đức Chúa Trời không muốn tôi làm điều đó và tôi đã đau khổ về vấn đề này trong hai ba tuần. Dầu đã tặng anh ấy một số tiền, nhưng khi về đến nhà, tôi phải cúi đầu trước mặt Đức Chúa Trời, thừa nhận tội mình và xin Ngài tha thứ cho tôi.
CUỘC SỐNG VÀ HÀNH ĐỘNG CỦA CHÚNG TA PHẢI THEO SỰ HƯỚNG DẪN CỦA SỰ SỐNG
Anh chị em ơi, khi sống trước mặt Đức Chúa Trời, chúng ta không được để điều thiện và ác quyết định các hành động của mình, nhưng hãy để sự sống bên trong quyết định. Bất cứ điều gì sự sống muốn chúng ta làm thì chúng ta đáng phải tuân theo. Tất cả những điều chúng ta làm mà không có sự sống, thì dầu tốt đến đâu, cũng không đem lại gì hơn là sự lên án ở bên trong chúng ta. Cơ Đốc nhân không những cần ăn năn trước mặt Đức Chúa Trời về những tội mình đã phạm, mà cũng thường phải ăn năn trước mặt Đức Chúa Trời về những điều tốt mình đã làm. Nguyên tắc sống của chúng ta không phải là phân biệt giữa tốt và xấu. Chúng ta phải đến trước mặt Đức Chúa Trời để quyết định điều gì thuộc về sự sống và điều gì thuộc về sự chết. Khi có sự sống bên trong và cảm thấy sự sống dâng lên, chúng ta đang làm điều nên làm. Khi sự sống không dâng lên và chúng ta không thể cảm nhận được sự xức dầu trong bản thể mình, thì chúng ta không nên quan tâm xem mình đang làm đúng hay sai. Trái lại, chúng ta phải xưng tội trước mặt Đức Chúa Trời, và xin Ngài tha thứ cho mình.
Phao-lô nói rằng ông không tự mình phán đoán điều gì, nhưng chỉ có Đức Chúa Trời là Đấng phán xét ông (1 Cô. 4:3-4). Nhiều người không hiểu phân đoạn này trong Thư Cô-rin-tô thứ nhất. Câu ấy rất đơn giản, nhưng nếu chúng ta không biết sự sống thì nó lại rất khó hiểu. Nếu chúng ta có một tiêu chuẩn thiện ác bên ngoài, thì sai hay đúng rất dễ phán đoán. Phao-lô không hành động theo tiêu chuẩn đúng sai bề ngoài, cho nên ông chỉ có thể nói: “Chính tôi cũng chẳng tự xét đoán mình nữa. Vì tôi chẳng biết chính mình tôi có trái phạm điều gì; dầu vậy, tôi cũng không nhơn đó mà được xưng nghĩa đâu. Đấng xét đoán tôi ấy là Chúa”. Đấng dò xét chúng ta trước ngai phán xét là Chúa. Hơn nữa, chúng ta có sự sống bên trong hướng dẫn mình. Đó là lý do 2 Cô-rin-tô 5:7 nói: “Chúng ta bước đi bởi đức tin, chớ chẳng phải bởi mắt thấy”. Chúng ta không tra xét mọi sự theo luật pháp thấy được ở bên ngoài. Chúng ta sống theo sự hướng dẫn Chúa ban cho mình ở bên trong.
Trước mặt Đức Chúa Trời, chúng ta phải học bài học đừng bao giờ chỉ hành động theo tiêu chuẩn đúng sai. Tiêu chuẩn đúng sai không phải xấu, đó là tiêu chuẩn tốt, nhưng không tốt đủ cho Cơ Đốc nhân. Tiêu chuẩn của Cơ Đốc nhân vượt hơn những gì đúng sai. Những gì sai là sai, nhưng những gì đúng không luôn luôn đúng. Nếu chúng ta hành động theo sự sống của Đức Chúa Trời, Ngài sẽ bày tỏ cho chúng ta thấy rằng những đòi hỏi của Ngài thì cao hơn luật lệ con người. Vì vậy, rất dễ sống đời sống Cơ Đốc nhân. Trong mọi vấn đề, khi chúng ta tìm kiếm tiếng Đức Chúa Trời phán bên trong, tự động sự sáng bên trong sẽ soi sáng chúng ta. Xin nhớ rằng sự tái sinh của chúng ta là một sự thật. Đức Chúa Trời sống trong chúng ta qua Chúa Giê-su cũng là một sự thật. Chúa luôn luôn bày tỏ chính Ngài trong chúng ta. Chúng tôi hi vọng mỗi người trong chúng ta sẽ có thể thưa với Đức Chúa Trời rằng: “Xin ban ân điển cho con để con có thể sống bởi cây sự sống, chứ không bởi cây kiến thức về thiện và ác. Con muốn luôn luôn chú ý đến sự sống. Con muốn hỏi: ‘Cảm nhận của sự sống ra sao?’ ” Nếu sống theo nguyên tắc ấy, chúng ta sẽ thấy một sự thay đổi lớn lao trong đời sống Cơ Đốc của mình.
Nhiều nan đề dấy lên vì chúng ta chỉ có tiêu chuẩn đúng sai. Chúng ta phạm nhiều lỗi lầm vì không có tiêu chuẩn sự sống. Nếu chúng ta có tiêu chuẩn sự sống, nhiều nan đề sẽ được giải quyết.
LỜI CẦU NGUYỆN
Chúa ôi, chúng con đứng trước mặt Ngài, nài xin Ngài lại phán với chúng con. Loài người chúng con trống rỗng và không thể làm gì cả. Chúng con chỉ có thể cầu xin Ngài ban ân điển, mở mắt chúng con. Mỗi khi chúng con mở miệng mình hay đi đến một quyết định nào đó, xin khiến chúng con đến trước mặt Ngài và cầu hỏi xem quyết định của chúng con là theo nguyên tắc đúng sai hay theo sự hướng dẫn bên trong của sự sống. Chúa ôi, xin cho chúng con thấy sự khác biệt giữa những gì thuộc linh và những gì thuộc xác thịt. Xin cho chúng con thật sự thấy sự khác biệt giữa ánh sáng bên trong và luật pháp bên ngoài. Chúa ôi, xin cứu chúng con khỏi con đường sự chết. Chúa ôi, chúng con sai lầm khi sống theo sự phân biệt đúng sai. Nguyện chúng con thấy sự phân biệt đúng sai là tội lỗi và sự chết, vì chỉ có những ai sống trong sự chết mới có thể làm điều đó. Những ai sống trong sự sống phải được sự sống dẫn dắt. Sự sống phải hướng dẫn chúng con. Chúa ôi, xin Ngài ở giữa chúng con để chúng con thấy điều này cách rõ ràng. Chúng con đã nói điều này nhiều lần và chúng con muốn nói nữa rằng: Nguyện Lời Ngài không phán ra cách vô ích. Xin làm cho chúng con biết sự sống là gì và luật pháp là gì. Xin ban phước cho những lời nói rời rạc này. Xin thương xót chúng con và ban ân điển cho chúng con. Xin hướng dẫn chúng con trên con đường trước mặt chúng con. Trong danh Chúa Giê-su. A-men.